Ra khỏi nhà tranh đến trước hồ nước, Khâu Hỉ Nhi rốt cuộc nhịn không được, khóc nói: 
"Đây không phải sư phụ muốn làm khó làm dễ chúng ta sao? Cùng cực quá thì chúng ta chủ động xin sư phụ xuống núi, cứ múc nước mỗi ngày thế này thật sống không nỗi!" 
Nếu trước kia Khâu Hỉ Nhi nói thế thì Cao Thương hẳn đã sớm lên tiếng khiển trách, người hắn sùng kính nhất là sư phụ, không nhìn được kẻ khác nói bậy về người. Nhưng lần này Cao Thương cũng yên lặng không đáp, thằng nhóc mới lớn cố sức nắm thùng gỗ trong tay, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào ngồi xổm xuống khóc rống. 
Nhiễm Nhiễm lại nói: 
"Học không tốt cũng nên bị phạt, mau đi thôi." 
Cả bọn ra ao nước. Bởi vì hôm qua trời mưa mà cái ao chỉ hơn quá nửa đã sắp tràn ra ngoài, nếu chỉ dùng bốn người mà đem nước hồ múc ra hết thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể làm xong. Nhiễm Nhiễm nhìn ba người đang chán nản cũng không nói gì, nàng hơi áy náy vì mình đã liên lụy tới họ, vậy nên nàng dẫn đầu đám người đi múc nước sau đó gánh xuống núi. 
Đường xuống núi vì nước mưa chảy qua càng thêm khúc khuỷu gập ghềnh, cần phải tập trung ổn định bước chân mới có thể lần mò đi được. Nàng nhìn một lát mới dám đi, nhưng được vài bước liền cảm giác có thể đi nhanh hơn, chạy dọc theo đường núi đổ nước xong đã vòng một vòng lên tới. Ban đầu nàng đi rất chậm, sau đó càng lúc càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dai-co-cay/3547823/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.