Sau khi cảm khái, trong lòng nàng lại một lần nữa khẳng định dung mạo không chỉ không thể đem ra làm cơm ăn mà đôi khi còn khiến người ta si mê đến điên cuồng ngu dại, quả là trăm hại mà chẳng có chút lợi nào.
Nhiễm Nhiễm tu tiên đạo cũng không vì mong muốn cầu được thành tích lớn lao mà chỉ cầu trừ đi bệnh tật, tương lai nếu như khỏe mạnh nàng sẽ xuống núi đoàn tụ với cha mẹ rồi gả cho một người chồng thành thật yêu thương nàng. Đó chắc chắn phải là một người trẻ khỏe rắn rỏi, còn anh tuấn như sư phụ thì nàng không với tới cũng không dám với, nàng đương nhiên không muốn bị đao rạch mặt, nơm nớp lo sợ đến cơm cũng ăn không ngon.
Nhiễm Nhiễm tuy thích ăn nhưng trước giờ những thứ của người khác nàng chưa từng cưỡng cầu, sư phụ nếu là một quả bàn đào đặt trên bàn tiên thì ngay cả sợi lông đào nàng cũng sẽ không nhớ tới. Có điều dù không có phúc phận ăn được, ngẫu nhiên nhìn thấy vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Nàng thất thần nhìn sư phụ một chốc bèn thuận tay v.uốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo con đang giễu võ giương oai trên bàn, mặc dù ban đầu nó có vẻ không cam lòng nhưng sau một hồi bị xoa cằm nắn bụng quá thoải mái, tiếng kêu của nó cũng nhỏ dần, cuối cùng giơ chân híp mắt nằm hưởng thụ.
Tô Dịch Thủy không lên tiếng nhắc nhở đồ nhi nhỏ thất thố, sau khi để nàng thất thần nhìn chằm chặp mình thì mới dùng ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dai-co-cay/3547757/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.