Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng, trên núi cao phía trước có một người, chúng ta có bắn không?” Một binh sĩ nheo mắt nhìn phía xa, chỉ vào Nam Cung Cẩm đang ở giữa không trung nói.1Đôi mắt màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu nheo lại, nhìn người đang leo rất nhanh ở vách núi cao cao kia, liền nhận ra ngay đó là nàng. Trong khoảnh khắc,8hắn chợt cảm thấy do dự, nhưng khi trong đầu chợt nhớ lúc ở đỉnh núi, nàng cầm súng chĩa vào mình đẩy kiên quyết, sự do dự kia tan biến trong nháy mắt,2giọng nói lạnh lùng và tàn bạo của hắn vang lên: “Bắn!” Các tướng sĩ giương cung, hắn lại vội vàng nói: “Nhớ kỹ, có thể bắn bị thương, nhưng nhất định phải giữ4người sống!” “Rõ!” Hắn vừa nói xong, trăm nghìn mũi tên đã phá không mà ra, bắn tới người trên vách núi. Mũi tên vạch phá không khí, cũng xé rách không gian, đầu mũi tên lóng lánh sắc lạnh, không có chút lưu tình nào. Mà kỳ quái là, những mũi tên kia sau khi bay tới giữa không trung, giống như bị thứ gì đó ngăn cản lại, ở nguyên giữa không trung, không nhúc nhích, nhưng vẫn duy trì tư thế song song với mặt đất. Các mũi tên vẫn đang trong trạng thái bay tới, nhưng lại không thể tiến thêm được chút nào! Thấy như thế, tất cả các tướng sĩ đều kinh ngạc một chút, trong mắt lộ ra sắc thái sợ hãi, mà khóe miệng lạnh lùng của Mộ Dung Thiên Thu lại nhếch lên, cảnh tượng thế này, biểu thị rằng Bách Lý Kinh Hồng cũng ở chỗ này! Nói như vậy thì ván này hắn đã thắng một nửa rồi! “Vèo vèo vèo!” Tất cả các mũi tên đều đồng loạt vang lên một tiếng, đang ở giữa không trung bỗng đồng thời bắn ngược về. “Phụt! Phụt! Phụt!” m thanh các mũi tên đâm vào trong da thịt vang lên, dưới trận mưa tên này, không thiếu các tướng sĩ, mắt trợn trắng mà ngã xuống, không thể đứng dậy được nữa. Nhưng, Mộ Dung Thiên Thu lại không quá để ý, hắn nhanh chân đi về phía trước, vung tay lên, để cho những người này đánh bọc lại! Quả nhiên, sau khi đi vòng qua, liền thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đứng ở giữa, quanh hắn là mấy trăm người áo đen, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch! Trên vách núi, Nam Cung Cẩm càng vượt lên cao càng chậm rãi ẩn dấu thân hình vào trong khoảng sương mù mỏng giữa không trung, khiến cho người ta không tìm được tung tích. Mấy vạn binh sĩ bao vây Bách Lý Kinh Hồng và thuộc hạ của hắn cực kỳ chặt chẽ, nhưng khuôn mặt hờ hững của hắn không có một chút bối rối, đôi mắt xám bạc xinh đẹp thản nhiên nhìn Mộ Dung Thiên Thu, hắn chợt cười, nhưng không lộ ra. Gió núi thổi bay vạt áo của hắn, bay múa trên không trung, giống như là thần tiên vậy, khiến cho người ta không dám tới gần, cũng không dám khinh nhờn. Mộ Dung Thiên Thu mặc một bộ quần áo màu đen bước tới, không giống như lúc bị Nam Cung Cẩm che lấp tài năng, giờ đây hắn như lưỡi gươm rời vỏ, đôi mắt mà xanh lục quét tới Bách Lý Kinh Hồng, trên môi nở nụ cười tàn bạo và lạnh lùng: “Bách Lý Kinh Hồng, người thua!” “Thật sao?” Hắn nhàn nhạt nói, cũng chỉ nói hai chữ, như là đã nhìn rõ tất cả, khiến cho lòng người sợ hãi. Mộ Dung Thiên Thu cười khẽ: “Nếu như bây giờ người đang ở bờ phía Bắc của sông Mộ La, vậy thì trận chiến này của người và ta còn có chút gay cấn, nhưng hiện nay, ngươi lại ở nơi đây, chỉ với vài trăm người, làm sao người có thể chống lại trẫm được?” Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, cũng không nói gì, nhưng nhuyễn kiếm sau lưng cất giấu ánh sáng lạnh, đã vận sức chờ phát động. Yên lặng thật lâu, hai cường giả đối mặt, chỉ nhìn nhau không nói gì. “Ngươi là một người đàn ông xuất sắc, nhưng không phải là một đế vương xuất sắc!” Giọng nói lạnh lùng và tàn bạo của Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục vang lên, như là phán định vậy. Trong lòng hắn thầm cảm thán, nếu như Bách Lý Kinh Hồng hội hợp với binh mã ở bờ Bắc sông Mộ La, thì hiện nay Mộ Dung Thiên Thu có khả năng bị vây đánh, thế nhưng hắn vì đưa bé con kia đi, khiến cho bản thân rơi vào vòng vây của mình, dạng người như thế, không biết là thông minh hay là ngốc. Làm một người đàn ông xuất sắc, dù ở trong hoàn cảnh nào, dù với lý do gì cũng phải bảo vệ cho tốt người phụ nữ của mình. Thành hay bại, sống hay chết, đều không quan trọng, quan trọng là nàng có được bình yên vô sự hay không Nhưng hắn lại không phải là một đế vương xuất sắc. Đế vương, lòng dạ lạnh lùng, tất cả chỉ có giang sơn là quan trọng, nếu như có thứ gì quan trọng hơn thiên hạ trong suy nghĩ, vậy thì đều mang ý nghĩa hủy diệt, nhất là trong thời loạn thế này. “Ta chỉ mong muốn là một người đàn ông xuất sắc” Hắn nói nhàn nhạt, coi như là trả lời Mộ Dung Thiên Thu, trên mặt hắn chỉ là vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ và tinh xảo của hắn lúc này lại toát lên một loại dịu dàng kỳ la. Điều này cũng khiến cho Mộ Dung Thiên Thu ngơ ngác một chút! Hắn lập tức cười to: “Xem ra Nam Nhạc Hoàng vẫn là muốn mỹ nhân hơn là muốn giang sơn rồi! Cũng được, vậy thì trẫm sẽ làm ác nhân một lần, thỏa mãn ý nguyện của Nam Nhạc Hoàng một lần mới phải! Lời này của hắn vừa dứt, người đối diện hắn ngước mắt lên, đôi mắt như ánh trăng say lòng người của hắn hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, không để ý lắm nhìn Mộ Dung Thiên Thu: “Mạng của ta, ở ngay đây. Nếu như có bản lĩnh, ngươi cứ tới mà lấy” Hiện nay, nàng đã bình yên rời đi, hắn cũng không còn gì lo lắng nữa. “Vậy, trẫm sẽ đến lĩnh giáo một chút!” Mộ Dung Thiên Thu vừa nói xong, liền phát động công kích tới Bách Lý Kinh Hồng. Lần này, chiều nào chiều nấy đều sắc bén và ngoan độc. Khiến cho khóe môi của Bách Lý Kinh Hồng không tự chủ được mà nhếch lên, Mộ Dung Thiên Thu có thể coi là một đối thủ xuất sắc, bởi vì hắn vĩnh viễn không cam lòng rơi xuống hạ phong, vĩnh viễn không cam lòng thua cuộc. Cho nên mỗi một lần giao thủ, cũng có thể cảm giác được võ công của đối phương tinh tiến hơn, cho dù là Ngự Long Quy, dưới đấu pháp như thế này của đối phương, cũng không tìm được nơi nào đột phá, trong lúc nhất thời cả hai người đều không làm gì được nhau! Người Mộ Dung Thiên Thu mang tới, cũng đều đứng tại chỗ, không dám bắn tên hay làm gì khác, sợ là không cần thận lại làm Mộ Dung Thiên Thu bị thương! Nam Cung Cẩm với cái chân bị gãy, leo dọc theo dây leo lên trên, núi Thái Hành rất cao, lại hiểm trở, cũng không phải là con người có thể tưởng tượng được, sau khi leo lên rất lâu, nàng đã đẩy đầu mồ hôi, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng cho Bách Lý Kinh Hồng ở bên dưới, bị hai mươi vạn quân bao vây, không biết hắn có thể trốn thoát ra ngoài hay không! Nghĩ vậy nàng lại không khỏi mắng thầm trong lòng, Mộ Dung Thiên Thu thật đúng là có bản lĩnh! Đến núi lở mà hắn cũng làm ra được, cũng không biết là hắn làm như thế nào nữa! Ngay lúc nàng đang phiền muộn, bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một cây cỏ kỳ dị, cây cỏ kia phát ra ánh sáng âm u, nhưng lại giống như tảng đá, dính liền trên vách đá, như là không thể chia cắt ra được, cảnh tượng này, như là nàng đã nhìn thấy ở đâu đó! Oh, đã nhìn thấy ở đâu nhỉ, rất nhanh sau đó, Nam Cung Cẩm nhớ ra, đúng, là ở trên tấm bản đồ kia! Lúc trước trợ giúp Bách Lý Thần và Vân Liên Ngưng trốn đi, Bách Lý Thần đã đưa cho Bách Lý Kinh Hồng tấm bản đồ đó! Mà nơi đối phương phát hiện ra chất lỏng kỳ quái kia, chính là một sơn động có mọc một cây cỏ kỳ quái xung quanh! Nam Cung Cấm dừng lại tại chỗ nhìn trong chốc lát, rất nhanh, nàng đã nhìn thấy phía dưới cây cỏ kia là một sơn động tối om như mực! Cắn răng, đạp mạnh một cước cái chân không bị thương của mình, sau đó trượt theo cách núi, một giây sau, nàng đã bình yên tiến vào trong sơn động, vì để cho bản thân có thể bình yên rời đi, sau khi vào sơn động, nàng liền đem cây dây leo kia cố định ở cửa sơn động, rồi dùng cây đao xuyên qua, cắm trên mặt đất. Sau đó nàng chậm rãi bước vào, trong sơn động hoàn toàn là một màu đen như mực, nhưng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Nam Cung Cẩm đi đứng rất không tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến việc nàng tiến lên. Sau khi đi thật lâu, khoảng chừng ba nén hương, đến lúc Nam Cung Cẩm cảm thấy hơi không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy một đầm nước, còn Nam Cung Cẩm thì hoàn toàn kinh hãi khi trông thấy đồ vật kia! Khó trách, khó trách Bách Lý Thần lại suy đoán thứ này hữu dụng, thậm chí còn lưu lại vị trí trên địa đồ, còn bọn họ nhận được tấm địa đồ kia, nhưng cũng không muốn đi thăm dò, không ngờ tới hôm nay nàng lại gặp được! Chất lỏng màu trắng bạc, chậm rãi phun trào trong nước, Nam Cung Cẩm vội vàng nín thở! Cảm thấy tâm trạng của mình cực kỳ mâu thuẫn và phức tạp, đây là thủy ngân! Thủy ngân độc nhất chính là sau khi bốc hơi. Thứ này, nếu dùng trên chiến trường, chắc chắn sẽ có tác dụng lớn! Chỉ có điều, nếu dùng thứ này đối phó quân địch, có vẻ như là quá âm hiểm, nhưng nếu không dùng, thì lại quá lãng phí lần phát hiện và thăm dò này! Cuối cùng là dùng hay là không dùng? Nghĩ thế, Nam Cung Cẩm lại rơi vào trầm tư. Bên dưới vách núi, hai người đang đánh đến hừng hực khí thế, đao quang kiếm ảnh tứ tán, sát khí không ngừng hiển hiện, đã đánh trọn vẹn ba nén hương mà vẫn chưa phân ra được thắng bại. Sau khi đánh thật lâu, Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh một tiếng, hắn rút lui khỏi kiếm trận, sau khi lui lại mấy trăm bước, sau đó nói: “Ngược lại là trẫm sơ xuất, nếu tiếp tục đánh tiếp, chẳng phải khiến cho viện quân của Nam Nhạc kéo tới sao? Bách Lý Kinh Hồng, đã có cơ hội như thế, vậy thì ngươi cũng đừng trách trẫm lấy nhiều bắt nạt ít nhé!” Nhưng, lời của hắn vừa dứt, liền nghe thấy tiếng đại quân hành quân đến. Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu nghiêm lại một chút, tim đập thịch một cái, không có lý nào như thế! Quân đội Nam Nhạc không thể đến nhanh như thế được, mà thám báo truyền tin về là binh mã Nam Nhạc đều trú đóng ở bờ Bắc sông Mộ La, nếu như đi tới đây, ít nhất cũng phải một canh giờ! Hiện nay còn chưa đến nửa canh giờ, cho nên căn bản là không có khả năng có thể đến nhanh như thế này được! Hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy vương kỳ Mạc Bắc phấp phới tung bay! Nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại chưa yên lòng, đôi mắt màu xanh lục hết sức chăm chú nhìn sang bên đó. Người của Đạm Đài Minh Nguyệt: Kế hoạch này, vì để tránh tiết lộ tin tức, cho nên hắn không bàn bạc với Đạm Đài Minh Nguyệt, vậy thì người của hắn, sao lại xuất hiện ở đây? Lúc đó, chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt bị rơi xuống núi cũng là sự thật mà! Binh sĩ Tây Võ, thấy quân mình tới, đều thở phào một hơi! Nhưng lại chợt nghe thấy Mộ Dung Thiên Thu hét lớn một tiếng: “Bắn!” Hắn vừa nói xong, binh sĩ Tây Võ quá sợ hãi, nhưng vẫn vội vàng cái tên kéo cung, nhắm về phía binh sĩ Mạc Bắc mà bắn! Bọn hắn ở đây bắn sang, nhưng đối phương cũng không buông lỏng chút nào, cũng rút tên mà bắn qua! Hai bên bắn tên, có không ít người chết! Cũng may quân địch đến đây cũng không nhiều, trận thế rất lớn, nhưng nhân số chỉ khoảng mấy nghìn mà thôi! Sau một trận kịch chiến, thì cơ bản là bị người Mộ Dung Thiên Thu tiêu diệt hết! Sau khi trừ khử toàn bộ đám người kia, Mộ Dung Thiên Thu mới chợt nhớ tới có vẻ như mình đã không để ý đến cái gì, hắn vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra Bách Lý Kinh Hồng đã không còn bóng dáng đầu nữa! “Bách Lý Kinh Hồng!” Hắn phun ra bốn chữ này qua kẽ răng! Tên này, quả thực là xảo trá! Nếu như hắn trực tiếp phái binh sĩ Nam Nhạc tập kích, chắc chắn hắn sẽ có thể kiểm soát được cả hai bên. Nhưng hắn lại để đám người kia cải trang thành người Mạc Bắc, cho dù phản ứng của mình có nhanh, cũng cần thời gian để quyết định, chăm chú đến việc đấy, tất nhiên sẽ không quá chú ý đến hắn, nên hắn cứ như thế mà trốn thoát! “Hoàng thượng, chúng ta đã giết nhiều người Mạc Bắc như thế, nếu như để cho Mạc Bắc Vương biết được, vậy...” Một tên đại tướng rất lo lắng tiến lên nói. Mộ Dung Thiên Thu nhất thời giận dữ, hung hăng tát hắn một cái, mắng hai chữ: “Ngu xuẩn!” Tên đại tướng kia không hiểu sao lại bị tát một cái, nhưng lại rất nhanh tìm được cho mình một đáp án, hắn hiểu là, nhất là đám người Mạc Bắc có mưu mô muốn đánh bọn hắn, cho nên Hoàng thượng muốn len lén giết bọn hắn! Bí mật này, nhất định không thể lưu truyền ra ngoài, hắn phải giữ bí mật! “Đuổi theo!” Mộ Dung Thiên Thu nói xong, liền dẫn đại đội binh mã đi hướng sông Mộ La, Bách Lý Kinh Hồng hiện nay khẳng định là đi về hướng sống Mộ La để hội hợp với binh mã của hắn, nếu không thì dù có bản lĩnh bằng trời cũng không có khả năng trốn được mấy chục vạn binh mã chặn giết! Nhưng, hắn không biết là, sau khi hắn đi, một hình bóng màu trắng xuất hiện tại chỗ cũ, đổi ánh mắt đẹp như ánh trăng say lòng người chăm chú nhìn bóng lưng bọn hắn, ánh sáng nơi đáy mắt hắn, mịt mờ và không hiểu! “Bệ hạ, Mộ Dung Thiên Thu giờ đã dẫn người đi tới bờ sông Mộ La, chỗ đó chính là nơi hai mươi vạn binh mã của chúng ta đóng!” Mà ở bên đó, không có tướng tài làm đối thủ với Mộ Dung Thiên Thu, nếu bọn họ không tới đó, nhất định sẽ ăn thiệt thòi. Bách Lý Kinh Hồng do dự trong chốc lát, giống như là có chút không cam tâm, cuối cùng, hắn thở dài một hơi. Hắn nhàn nhạt nói: “Sau một nén nhang, thả pháo hiệu, để cho bọn họ rút lui” “Bệ hạ?!” Hủy không tán đồng đi tới, ngoài sự không tán đồng, càng là kinh ngạc! Rút lui, vì cái gì chứ? Bọn họ bố trí lâu như vậy, từ khi biết Mộ Dung Thiên Thu có binh mã len lén tiêm phục ở nơi này, bệ hạ đã chuẩn bị xong đại trận Ngũ Hành Bát Quái, lại có tên lửa, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch! Chờ cho người Mộ Dung Thiên Thu vượt qua trận pháp, đến bờ sông Mộ La, gió Đông Nam cũng sẽ nổi lên! Lại thêm tên lửa bắn tới, tất nhiên là Mộ Dung Thiên Thu lần này có đến mà không có về! Cơ hội tốt như thế, bọn họ không có lý do buông tha! “Trèo lên đỉnh núi mất bao lâu? Chậm nhất” Bách Lý Kinh Hồng không trả lời hắn, mà hỏi vấn đề khác. Hủy trầm tư một lát rồi nói: “Với khả năng của thuộc hạ, ba nén hương!” “Hiện nay, đã nửa canh giờ rồi.” Hắn ngửa đầu, nhìn lên đỉnh núi, trên đó có khói sương lượn lờ, không cách nào có thể xuyên thấu qua tầng mây, trông thấy đỉnh núi. Hắn vừa nói câu này, sắc mặt Hủy bỗng cứng đờ! Đúng vậy, mặc dù Hoàng hậu nương nương bị thương ở chân, hiện giờ cũng nên tới nơi rồi. Sau khi lên tới, người Dạ Mạc Sơn Trang sẽ bắn đạn tín hiệu nói bọn họ an toàn, thế nhưng là đến giờ vẫn không có tin tức truyền đến. Cuối cùng, Bách Lý Kinh Hồng nhìn vách núi rồi nói: “Thôi, sẽ có cơ hội gặp lại Mộ Dung Thiên Thu” Đã nửa canh giờ mà còn chưa lên tới, cũng không rơi xuống, có lẽ là vết thương ở chân cản trở nàng, không thể động đậy. Nếu như hắn đi, nàng mà không giữ chặt dây leo rồi rơi xuống thì... Hủy cắn răng nói: “Bệ hạ, có lẽ Hoàng hậu ở trên vách núi gặp phải chuyện gì đó, cho nên phải chờ một lát mới có thể đi lên. Nhưng lần này chặn giết Mộ Dung Thiên Thu, tuyệt đối là cơ hội trời ban, về sau sẽ không thể có cơ hội như thế nữa!” Đúng là cơ hội trời ban, dưới núi Thái Hành có rất ít gió, mà lần này phương hướng gió thổi lại vừa vặn thổi vào vách núi cách đó không xa, bệ hạ còn hạ lệnh, tốn không ít công sức mới mở ra được một mảng ở sườn núi, để cho gió tây thổi tới, sau đó đập vào vách núi phản xạ thành gió Đông Nam, phương hướng gió thổi cũng chính là bờ Bắc sông Mộ La, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, lại phải hủy bỏ ở bước cuối cùng này sao? Hủy, không cam tâm! Không chỉ một mình hắn không cam tâm, mà những người tham gia đào núi kia, không ai cam tâm cả. Ngay lúc này, một ngọn gió truyền đến giọng nói phong lưu hoa lệ chậm rãi vang lên: “Nam Nhạc Hoàng quả thật là mưu tính sâu xa, dưới núi Thái Hành không thể nào có gió Đông Nam, cho nên dù cho Tây Võ Hoàng thông minh, cũng không thể đoán được vậy mà các hạ có thể động tay ở trên sườn núi!” Thực ra ngay khi đang nói những lời này, trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng chấn động, hắn không thể ngờ được, tâm trí của người đàn ông này lại kinh khủng đến thế! Đào thông vách núi lấy gió, cuối cùng là hắn làm thế nào nghĩ ra được?! Giờ phút này, hắn mới thực sự hiểu rõ cái danh hiệu “Tài chấn thiên hạ” của người đàn ông này là từ đầu mà ra! Bách Lý Kinh Hồng quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng không nói gì, tay hắn cũng đã lẳng lặng siết chặt Long Ngâm Kiếm, đã chuẩn bị xong tư thế tiếp tục chiến đấu “Nam Nhạc Hoàng không cần kích động, trẫm không có ý muốn đánh với ngươi! Chỉ là hiện nay Mộ Dung Thiên Thu đã rơi vào bẫy của ngươi, nếu bây giờ không đi, chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?” Đạm Đài Minh Nguyệt cười cười, trước khi đến đây hắn đã đeo lại lên mặt mặt nạ quỷ kia. Trong đầu hắn cũng thấm tính toán kỹ càng rồi. Ừm, Bách Lý Kinh Hồng đối chiến với Mộ Dung Thiên Thu, còn mình thì đợi ở đây, nếu như nữ thần có rơi xuống, hắn cũng có thể thuận thế mà đỡ được, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân không phải tốt sao? Thấy Bách Lý Kinh Hồng không nói lời nào, hắn lại tiếp tục nói: “Có lẽ nàng chỉ leo mệt quá, nên tùy tiện tìm một khối đá trên vách núi dựng đứng kia nghỉ ngơi một chút, hoặc có lẽ nhìn thấy sơn động, nền nhất thời tò mò, đi vào xem xét trong chốc lát, có lẽ... Tóm lại có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, tỉ lệ xảy ra chuyện là vô cùng nhỏ, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau mà muốn tính kế Mộ Dung Thiên Thu sẽ vô cùng khó khăn! Mà sau lần này, Mộ Dung Thiên Thu nhất định sẽ cảnh giác nhiều hơn với các hạ! Nam Nhạc Hoàng nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đấy!” Đạm Đài Minh Nguyệt rất cố gắng kích động hắn rời đi. Dù sao đối với Đạm Đài Minh Nguyệt mà nói, hợp tác với ai cũng giống nhau, nếu Mộ Dung Thiên Thu vô dụng để bị tính kế, hắn đại khái có thể đổi sang hợp tác với Hoàng Phủ Hoài Hàn, cho nên ở điểm này, hắn thật đúng là không quá quan tâm. Nhất là chuyện Mộ Dung Thiên Thu bỏ hắn một bên tự tính kế mưu hại Bách Lý Kinh Hồng này, khiến cho hắn thực sự có chút không vui. “Nói đủ chưa hả? Rút kiếm ra đi” Tám chữ, đủ để biểu hiện thái độ của hắn. Đạm Đài Minh Nguyệt khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười phóng khoáng: “Được rồi! Được rồi! Là đàn ông! Mặc dù trẫm muốn so tài với người một chút, nhưng hôm nay, người vẫn nên đi trước đi, nữ thần có ân cứu mạng với trẫm, trẫm cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì!” Bách Lý Kinh Hồng thật đúng là người thú vị. Hắn đã hao hết tâm tư, tất cả đều đã bố trí cực tốt, thậm chí có thể một lần hành động diệt trừ được toàn bộ thành phần chủ chốt của Tây Võ, nhưng trong lòng của hắn, cũng không quan trọng bằng an nguy của nàng sao? Kể cả là căn bản là không có chuyện gì xảy ra với nàng, hắn cũng không muốn chuyện như thế có thể phát sinh. Có người yêu mình hết lòng hết dạ như thế, đối với người thường mà nói, là có thể, nhưng đối với đế vương mà nói, lại là vô cùng đáng sợ! Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, cũng không nói nhiều với hắn, chỉ nói với Hủy: “Các ngươi rút lui đi” Hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nữ thần của Đạm Đài Minh Nguyệt sao? n cứu mạng à? Người đàn ông dáng dấp rất bình thường, hừ. “Bệ hạ! Nếu không thì để thuộc hạ đi chỉ huy, thuộc hạ...” Cơ hội thế này, hắn thật sự không nguyện ý buông tha, diệt trừ Mộ Dung Thiên Thu, đây là mê hoặc đến thế nào! “Ngươi, không phải là đối thủ của Mộ Dung Thiên Thu” Giọng điệu của hắn rất chắc chắn. Cho dù là bản thân đã khống chế tất cả, đã bố trí xong xuôi, nhưng nếu hắn không tự mình đi, cũng không ai có thể làm gì được Mộ Dung Thiên Thu, nhất đại kiêu hùng cũng không phải là nói xuống. Hủy nghe vậy, ngậm miệng lại, mặt lộ ra vẻ thất vọng chán nản! Quả thật, mặc dù hắn là trợ thủ đắc lực nhất của bệ hạ, nhưng chênh lệch với Mộ Dung Thiên Thu vẫn còn rất lớn! Thấy hắn đã thành thật lại, Bách Lý Kinh Hồng mới giơ tay lên, ném nhuyễn kiếm trong tay mình lên không trung, sau đó nhảy lên, mượn lực trên đó, bay vọt thẳng tắp lên cao hơn hai trăm mét. Sau đó, phất tay áo dài lên, cuốn nhuyễn kiếm vào trong tay mình. Một tay hắn tóm lấy dây leo, trên mặt không lộ ra vẻ đáng tiếc, mà ngược lại, hiện ra một nụ cười nhạt, leo thẳng lên đỉnh núi. Đạm Đài Minh Nguyệt thấy hắn lao vùn vụt lên thì nói: “Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu có một câu không nói sai, ngươi là một người đàn ông xuất sắc, nhất là đối với người phụ nữ của mình. Nhưng người lại không phải là một đế vương xuất sắc, cuối cùng sẽ có một ngày, giang sơn của ngươi, sẽ thua vì sự si tình của ngươi!” Đế vương, không thể có tình yêu. Nếu có, đây chính là nhược điểm, mà nhược điểm này của Bách Lý Kinh Hồng, đã hoàn toàn lộ ra, người đàn ông thông minh và cơ trí như thần linh này, đã không còn là người không thể phá vỡ nữa rồi. “Đối với đế vương mà nói, thời điểm vui vẻ nhất, chính là lúc ngồi ở long ở trên cao, nhìn xuống thương sinh. Nhưng đối với Bách Lý Kinh Hồng ta, thời điểm vui vẻ nhất, chỉ là lúc thấy nàng bình yên vô sự. Mà ta, cho tới bây giờ cũng chỉ muốn là tốt vai trò người đàn ông của nàng, chỉ thế thôi” Nói xong, hắn không quay đầu lại, lao vùn vụt lên trên. Trước khi gặp nàng, điều hắn muốn, là báo thù, là nắm quyền sinh sát trong tay, nắm đại quyền thiên hạ. Nhưng giờ đây, chỉ cần nàng mạnh khỏe, hắn có thể vô lo vô nghĩ. Chinh chiến, đoạt vị, với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là để kiếm một cõi cực lạc cho bọn họ mà thôi. Đạm Đài Minh Nguyệt đứng tại chỗ mà giật mình, hắn không ngờ rằng, có một ngày, hắn lại nghe được từ miệng một đế vương câu nói như vậy! Mưu tính bao nhiêu ngày trời, thậm chí còn đào đá khoét núi! Vây rồng trong nơi hiểm trở, rồi dùng hỏa tiễn để thiếu chết! Mọi chuyện như thế, mà cũng không bằng an nguy của một người phụ nữ sao?! Bách Lý Kinh Hồng, thật đúng là một người điên! Nhưng quả thật cũng là một người đàn ông chân chính! Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nở nụ cười, xem ra, nữ thần của hắn, không chỉ nhan sắc không tệ, mà ánh mắt nhìn đàn ông cũng không tệ! Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, sao trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái chứ? Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn lên trên cao, xốc lại tinh thần, trông thấy đám người Hủy đang cầm kiếm nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng. Hắn cười tà mị một tiếng, nói rất không đứng đắn: “Đừng nhìn trẫm như thế, bây giờ trẫm đi ngay, trẫm đi ngay! Ha ha ha...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.