Chương trước
Chương sau
Ra khỏi phòng, hai người liền đi xuống tường thành, Khâu Lăng An dẫn đường phía trước, sau khi xuống thang còn khoảng hai mươi bậc thì bỗng nhiên cô ta hét lên một tiếng: “A!”
Khâu Lăng An giật nảy mình, vội vàng quay lại nhìn, kết quả là thấy cô ta từ bên cạnh mình lăn thẳng xuống dưới! Hắn muốn giơ tay kéo cô ta lại nhưng cô ta lăn quá nhanh, hắn giữ không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta lăn xuống! Sau đó cô ta liền ôm chân lăn lộn trên mặt đất, có vẻ như vô cùng đau đớn! Khâu Lăng An cũng hoảng hồn vội chạy xuống xem, nhưng vì ngại nam nữ thụ thụ bất tương thân, nên không dám nhìn kỹ, đành lớn tiếng nói: “Nhanh đi mời đại phu!”
Mà quả thực Mai Lương Hinh cũng đã đau đến chảy cả nước mắt rồi, cô ta ôm chân khóc như hoa lê dưới mưa, vô cùng đau đớn, khổ sở! Hàm răng ngà cũng suýt nữa bị cắn nát, thực ra là cô ta cố tình ngã từ trên đó xuống, cô ta đã trả giá lớn như thế, nếu không thể gả cho Hoàng thượng, cô ta có chết cũng không cam lòng! “Mai cô nương, cô chịu khó một chút, đại phu sẽ tới ngay bây giờ!”
Khâu Lăng An nhức đầu an ủi, hắn không hiểu nổi, sao đang đi tử tế mà cô ta có thể ngã như thế này chứ! Nhất là hắn lại là người đưa đường, chẳng phải là nói hắn quá vô dụng sao? Đưa người đi cũng không xong! Không lâu sau, đại phu đã đến, khám cho Mai Lương Hinh một chút rồi nói: “Tổn thương của vị cô nương này khá nghiêm trọng, đây là gãy xương! Bị thương vào gân vào cốt thường mất một trăm ngày để bình phục, chỉ sợ một khoảng thời gian tới sẽ không thể bước đi được! “A? Nhưng mà ta lập tức phải trở về rồi?”
Mai Lương Hinh ra vẻ kinh ngạc nói. Khâu Lăng An trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy bản Tướng quân phái người dùng xe ngựa đưa cô nương trở về nhé?”
Đây là do hắn thấy đối phương vô cùng buồn rầu, cho nên mới tốt bụng đề nghị. Nhưng rõ ràng là Mai Lương Hinh không lĩnh tình! Cô ta nghe xong lời này, mặt mũi liền đen sì lại, đưa cô ta về ư? Thế chẳng phải là uổng công cô ta ngã sao? Cô ta lau nước mắt nói: “Nhưng mà thưa Tướng quân, trong nhà dân nữ chỉ có một mình, sau khi về, đừng nói là có người chăm sóc, trong núi ngay cả đại phu và dược thảo cũng không có, nếu dân nữ trở về, chẳng phải cái chân này sẽ thành tàn phế luôn sao?”
Cô ta vừa nói xong, Khâu Lăng An cũng ngẩn cả người! Đúng thế, sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này, trong núi tuyết lạnh kinh người, nếu không phải từ nhỏ lớn lên ở đó, chỉ sợ còn chưa tới bên trong đã chết rét, cho nên phái người đi chăm sóc cô ta cũng không thực tế! Thế nhưng bây giờ phải làm sao mới được? Tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, không thế cứ thế mà không quan tâm được? Khâu Lăng An thở dài một tiếng rồi nói: “Cô nương, cô chịu khó chờ một chút, bản Tướng quân đi xin ý kiến Hoàng hậu nương nương xem thế nào!”
Nếu như cô ta cầm nghìn lượng vàng kia, vậy coi như là Hoàng thượng không nợ cô ta cái gì, bọn họ cũng không cần quan tâm nữa. Nhưng vừa rồi cô ta cự tuyệt, cho nên không thể cứ thế mà vô tình đuổi người ta ra ngoài được. “Được!”
Mai Lương Hinh nói, lại rơi mấy giọt nước mắt ra, khiến cho người ta nhìn khuôn mặt đó mà xót xa. Trong lòng Khâu Lăng An cũng tăng thêm sự cảm thông, nhanh chóng đi tới tẩm cung của Nam Cung Cẩm, nhưng vừa đến cổng, đang muốn thưa chuyện, thì bị Hiên Viên Dĩ Mạch ngăn lại: “Tướng quân, Hoàng hậu nương nương đã nghỉ ngơi rồi! Ngài biết đấy, mấy ngày vừa rồi sức khỏe của ngài ấy bị hao tổn một cách nghiêm trọng, nhất định phải yên tĩnh nghỉ ngơi cho lại sức, có chuyện gì ngài và mấy vị Tướng quân bàn bạc giải quyết trước đi!”
Khâu Lăng An nghe xong, cũng cảm thấy có lý. Vì vậy hắn bèn gật nhẹ đầu, đi tìm các Tướng quân khác. Bây giờ hắn cũng cảm thấy rất nhức đầu, sau lại chọc phải phiền phức lớn như thế! Các Tướng quân nghe hắn nói xong, tất cả bọn họ đều là đàn ông đàn ang, suy nghĩ rất đơn giản nên đều phất tay không để ý mà nói: “Không tính là chuyện gì to tát, trước cứ để cô ta ở lại đã, có thể gây ra chuyện gì được chứ, Hoàng hậu nương nương cũng không phải người hẹp hòi!”
Những người khác cũng đều cảm thấy như vậy, nên chuyện này cứ quyết định như thế. Mai Lương Hinh cũng được toại nguyện đến ở lại trong phủ thành chủ. Mặc dù cái giá phải trả rất lớn, cô ta cảm thấy chân mình như muốn tàn phế rồi vậy, thế nhưng tâm trạng của cô ta lại rất tốt, bởi vì cô ta cảm thấy không lâu nữa là cô ta có thể trở thành nương nương! Thế nên, cô ta vênh váo đắc ý sai khiến hạ nhân đi mua cho cô ta son phấn với bột nước, suốt ngày ngồi trước gương trang điểm. Cô ta tin chắc chỉ cần Hoàng thượng trông thấy mặt cô ta, nhất định sẽ yêu cô ta sâu đậm! So với Hoàng hậu cô ta trông thấy lúc trước, khuôn mặt của Hoàng hậu đó vô cùng bẩn thỉu, thậm chí bẩn đến nỗi không trông rõ mặt mũi. Vì vậy cô ta cho rằng, có nói mình là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành cũng vẫn chưa đủ, cho nên cô ta vô cùng tự tin, cô ta nhất định sẽ trở thành sủng phi của Hoàng thượng! Trở thành sủng phi của người đàn ông tuấn mỹ như tiên nhân kia! Nhưng tâm trạng của những hạ nhân hầu hạ cô ta kia lại vô cùng khó chịu, từ bé đến giờ, họ thật sự chưa từng thấy ai vô sỉ thế này! Ỷ vào mình là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, liền khoa tay múa chân với họ, như thể bất mãn với việc hầu hạ của họ vậy. Chẳng qua chỉ là một con nhóc quê mùa ở trên núi thôi mà, chẳng hiểu tỏ vẻ cao quý lãnh diễm cho ai nhìn nữa! Hừ! Chỉ muốn đạp cô ta ra khỏi cửa ngay cho hả giận! … Giấc ngủ này của Nam Cung Cẩm kéo dài suốt ba ngày ba đêm, ngủ lâu đến nỗi tất cả mọi người đều lo lắng không hiểu nàng có bị sao không mà chưa tỉnh lại. Sau khi ngủ dậy, nàng bắt đầu ăn như lang như hổ, ăn rất nhiều, ăn đến nỗi bụng nàng to như cái trống rồi mới nghiêng đầu ngồi trên ghế, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc này Hiên Viên Dĩ Mạch mới dám tiến tới nói chuyện về Bách Lý Kinh Hồng: “Nương nương, Hoàng thượng đã hôn mê ba ngày, còn chưa tỉnh lại!”
Nam Cung Cẩm cười cười: “Yên tâm, hắn không chết được! Phải ngâm trong thùng thuốc bảy ngày, mới có thể xua tan khí lạnh trên người được!”
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cổng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Nam Cung Cẩm đánh mắt với Hiên Viên Dĩ Mạch, ra hiệu cho cô ấy đi mở cửa. Sau khi mở cửa, Khâu Lăng An tiến vào: “Hoàng hậu nương nương, mạt tướng muốn bẩm báo với ngài một việc!”
“Nói!”
Thấy hắn có vẻ như hơi áy náy, trong lòng Nam Cung Cẩm thầm nghĩ, không phải là làm chuyện gì có lỗi với nàng chứ? Khâu Lăng An cúi đầu xuống, vô cùng khó xử nói: “Hoàng hậu nương nương, chuyện là như thế này, hôm đó ngài để mạt tướng tiễn cô gái kia đi, cô ta cự tuyệt khoản tiền kia, lựa chọn rời đi. Nhưng khi cùng hạ quan đến cổng thành, cô ta không cẩn thận mà ngã xuống, đã bị gãy chân, đại phu nói thương cân động cốt thường mất một trăm ngày mới có thể đỡ được! Mấy ngày nay cô ta không thể đi được, cho nên hạ quan liền cả gan tự quyết định, để cô ta ở lại!”
Nam Cung Cẩm nghe xong liền không ngừng cười lạnh trong lòng, quả nhiên là kỹ nữ trà xanh trong truyền thuyết mà! Biện pháp vô sỉ tầng tầng lớp lớp, nàng luôn cảm thấy bản thân đã đủ hèn hạ, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn! “Ngươi nói xem, đang đi bình thường, sao cô ta có thể ngã từ trên thang xuống? Nhìn biểu hiện của cô ta lúc đó giống như là có phẩm hạnh cao thượng không cần tiền mà chuẩn bị đi sao?”
Lời này của nàng hiển nhiên cũng khiến Khâu Lăng An á khẩu, thực ra kể cả Nam Cung Cẩm không nói, trong lòng hắn cũng đang hoài nghi! Nhất là mấy ngày nay, Mai Lương Hinh kia ở trong thành vênh vang đắc ý, tất cả hạ nhân đều thầm phê phán cô ta, nhưng lại ngại cô ta đã cứu Hoàng thượng nên không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta hô mưa gọi gió, một câu nặng lời cũng không dám nói, tất cả đều nói hôm đó cô ta cố tình ngã, khiến hắn cũng tin tưởng! Nam Cung Cẩm thở dài một hơi, phất phất tay tỏ vẻ không quan trọng: “Được rồi! Kệ cô ta! Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, không thể để cho cô ta tới gần phòng Hoàng thượng!”
Bách Lý Kinh Hồng hiện nay đang hôn mê, ai biết được ả kỹ nữ trà xanh này có bao nhiêu bản lĩnh và lá gan to thế nào. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn! “Mạt tướng hiểu rồi! Còn chuyện nữa, Mộ Dung Thiên Thu của Tây Võ cũng được tìm thấy, nhưng vận khí của hắn tốt hơn Hoàng thượng nhiều, nghe nói chỉ bị chút nội thương, nhưng vấn đề không lớn lắm!”
Khi Khâu Lăng An nói tin tức này, giọng hắn vô cùng đáng tiếc, như thể Mộ Dung Thiên Thu không chết khiến hắn vô cùng thất vọng vậy! Đương nhiên, đúng là hắn rất thất vọng vì điều đó! Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Coi như hắn mạng lớn! Hiện giờ tình hình thế nào?”
“Nghe nói là đã tỉnh, nhưng phía Tây Võ cũng gặp phải vấn đề, Mạc Bắc bỗng nhiên xuất binh, tiến đánh Tây Võ, hơn nữa nghe đồn là trong tay bọn họ còn có bản đồ quân sự của Tây Võ, nếu thật là như thế, tình hình của Tây Võ sẽ trở nên vô cùng căng thẳng!”
Như vậy bọn chúng sẽ không có thời gian mà đánh Nam Nhạc, thành ra hiện nay bọn họ có thể lựa chọn ngồi im xem kịch hay là xuất binh đổ thêm dầu vào lửa! Nhưng hiển nhiên Nam Cung Cẩm không lạc quan như vậy, nàng lắc đầu cười rồi nói: “Ngươi chờ xem đi, trận chiến này Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ thua rất thảm! Nói không chừng, cuối cùng hắn sẽ đánh Nam Nhạc báo thù!”
Bản đồ quân sự Tây Võ trong tay Đạm Đài Minh Nguyệt là như thế nào, đương nhiên không ai rõ ràng hơn so với nàng. Đáng tiếc là lúc đó nàng chỉ muốn cho Đạm Đài Minh Nguyệt một bài học để hắn đừng có uy hiếp nàng, nhưng cũng không có liệu trước được thế cục hôm nay lại phát triển đến tình trạng thế này, chưa biết chừng Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ bị Tây Võ áp chế, sau đó nổi giận đùng đùng đến báo thù nàng! Nếu như thế, thì đúng là có chút phiền phức! “Cái gì cơ ạ?”
Khâu Lăng An vô cùng kinh ngạc. Vì sao Hoàng hậu nương nương chắc chắn Mạc Bắc sẽ thua? Còn nữa, nếu như bọn hắn thua, thì có liên quan gì đến Nam Nhạc bọn họ? “Được rồi, không nói chuyện này nữa! Ngươi chỉ cần chú ý phòng thủ thật tốt, nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần là được!”
Nam Cung Cẩm nói xong, thì đi về phòng Bách Lý Kinh Hồng. Tuy Khâu Lăng An không hiểu rõ, nhưng hắn vẫn làm theo phân phó của Nam Cung Cẩm. Nam Cung Cẩm đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước, đã thấy mấy thị tỳ đang đứng quay lưng về phía nàng mà chụm đầu bàn tán ầm ĩ: “Hừ! Cái loại người gì thế không biết, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không có hách dịch như cô ta!”
“Ha! Hôm qua ta bưng cho cô ta một chén nước, có hơi nóng một chút, cô ta liền đổ hết lên tay ta, các ngươi nhìn này, tay ta vẫn còn đang sưng đây! Lúc đó ta chỉ muốn tát thẳng vào mặt cô ta một phát thôi!”
Lại là một hạ nhân khác nói. Cô gái bên cạnh nàng cũng nói: “May mà không phải ta, ta là hầu hạ gian phòng ngoài của Hoàng hậu nương nương, nếu như Tướng quân phái ta đi hầu hạ cô ta, tính cách ta nóng nảy như thế này, chắc sẽ hắt luôn cốc nước lên mặt cô ta quá?”
“Một con nhóc nhà quê ở trên núi, còn đòi hỏi cái gì, cũng chỉ là một con gà rừng mà thôi! Có thể biến được thành phượng hoàng hay sao? Xuất thân còn kém cả chúng ta, lại còn kiêu ngạo như thế!”
Lại là một hạ nhân khác nghiến răng nói. Lúc này, cô gái bị thương ở tay cũng có phần không phục nói: “Đúng đấy, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ? Nếu thật sự là chủ nhân, hoặc là thiên kim đại tiểu thư, ta cũng không nói gì, nhưng cô ta…”
“Thôi, thôi, ngươi không nghe người ta vênh váo đắc ý nói sao? ‘Ta là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, các ngươi phải hầu hạ ta cho tốt, ta sắp thành nương nương rồi~’ ta nhổ vào! Thật buồn nôn!”
Cô gái này còn nhại giọng già mồm của Mai Lương Hinh để mô phỏng! Chọc cho cả đám đều cười ha ha! Lại một người nữa nói: “Buồn nôn nhất cũng không phải chuyện này, vênh váo đắc ý với chúng ta như vậy đấy, nhưng trước mặt các Tướng quân lại ra vẻ dịu dàng như nước ấy! Nhất là sáng sớm hôm qua, lúc Thượng Quan Tướng quân đi qua cửa phòng cô ta, ngươi không được nhìn cô ta ra vẻ điệu bộ ân cần như thế nào đâu, đúng như thể là cô ta hận không thể dán cả người mình lên người Thượng Quan Tướng quân ấy, khiến người ta nhìn mà nổi da gà! Các ngươi thấy tính tình Thượng Quan Tướng quân tốt không? Vẻ mặt luôn luôn tươi cười, cười vô cùng dễ nhìn, thế mà cũng bị cô ta khiến cho phải nhíu mày liên tục, ha ha!”
Một cô gái không hiểu rõ nói: “Thế nhưng cô ta thích Hoàng thượng cơ mà? Tại sao lại chuyển thành Thượng Quan Tướng quân rồi?”
“Người ta cần phải nghĩ kỹ đường lui chứ, nếu như không câu dẫn được Hoàng thượng, thì Thượng Quan Tướng quân này dù sao cũng là huynh trưởng của Hoàng hậu, đường đường là quốc cữu gia! Là biểu thiếu gia của Vân Vương phủ và Phủ Tề Quốc Công, giờ lại có chức quan trên người, dáng dấp cũng không kém Hoàng thượng bao nhiêu, đương nhiên cô ta muốn bắt cá hai tay rồi!”
Cô gái kia trợn trắng mắt mà nói. Lúc này, Mộc Nguyệt Kỳ vốn muốn sang thăm Nam Cung Cẩm, nghe thấy mấy cô gái này nói, lập tức giận dữ đến mặt mày tái mét! Nam Cung Cẩm rất nhanh cũng phát hiện ra nàng, ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện, trước hết cứ nghe đã, nàng thật sự muốn biết loại kỹ nữ trà xanh này, đến cùng có thể khiến cho người ta chán ghét đến thế nào! “Cô ta cũng không soi gương mà xem mình thế nào? Có thể so sánh được với Mộc cô nương sao? Lúc đầu trong chúng ta có ai không mơ tưởng đến Thượng Quan Tướng quân đâu chứ? Hắn anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, gia thế hùng hậu, lại là hoàng thân quốc thích, quan trọng nhất chính là hắn còn chưa từng kết hôn, nhưng sau khi thấy Mộc cô nương, còn có ai dám có ý đồ với hắn được nữa? Chỉ có đồ bỉ ổi không biết ở đâu chui ra này, mới không hề biết thân biết phận như thế!”
Lại là một cô gái phê phán! Mà Mộc Nguyệt Kỳ vốn tức giận đến xanh mặt, nay nghe cô gái kia nói thế, vậy mà lập tức đỏ mặt, không nói được câu nào. Còn Nam Cung Cẩm thì nhìn nàng trêu chọc một cái, thực ra cả thiên hạ đều thấy mối quan hệ mập mờ giữa hai người này, chính bản thân Mộc Nguyệt Kỳ cũng cảm giác được, duy chỉ có Thượng Quan Cẩn Duệ là không cảm giác được! Có lẽ hắn cũng cảm thấy, chỉ là hắn không biểu hiện ra mà thôi. “Thôi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Càng nói càng tức, lát nữa lại phải về thấy mặt cô ta, chỉ cần vừa nghĩ tới ta đã đau đầu rồi, không biết Tướng quân đại nhân đang nghĩ gì, lại cứ nhất quyết sai chúng ta đi hầu hạ cô ta, thật đúng là thần kinh mà!”
Một người bất mãn mắng Khâu Lăng An. Mà Khâu Lăng An sau khi tới, nghe thấy mấy cô gái nói chuyện thì sợ ngây người! Vì sao những cô gái trong thành này vốn rất dịu dàng thuần phác, trong nháy mắt trở nên chanh chua như thế, người nào cũng hung hãn? Do trước đây hắn nhìn nhầm, hay gần đây mấy người này bị chèn ép quá đáng mà trở nên như thế? Hiện nay chính hắn cũng bị mắng, nhịn không được mà che miệng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ, khụ….”
Tiếng ho khan này khiến cho mấy cô gái đều giật nảy mình, quay đầu lại thấy hắn còn thấy cả Hoàng hậu, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch! Mới rồi mọi người đều nói rất cao hứng, không phát hiện ra Tướng quân và Hoàng hậu đều ở phía sau bọn họ! Các nàng vừa mới nói cái gì? Bàn tán về Hoàng thượng và Thượng Quan Tướng quân, còn mắng Khâu Tướng quân, chuyện này… “Hoàng hậu nương nương, Tướng quân, chúng nô tì đáng chết! Chúng nô tì…”
Các nàng thực sự không biết nên nói gì, các nàng cũng không biết vì sao lá gan mình lại lớn đến thế, không biết sống chết mà nói ra mấy chuyện này. Nam Cung Cẩm cũng rất hòa ái, nghiêng đầu nhìn Khâu Lăng An một chút: “Khâu Tướng quân, trước kia đám nhóc này cũng thường xuyên bàn tán và nhục mạ chủ nhân sau lưng như thế này sao?”
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế!”
Do đó hiện nay hắn cũng rất bực bội! Mấy cô gái nghe Nam Cung Cẩm nói kiểu này, giật nảy mình, cho là bản thân sẽ bị trị tội, nên vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương tha mạng! Từ trước tới nay chúng ta chưa bao giờ dám bàn tán lung tung, nhưng cô gái kia thật sự rất quá đáng, chúng ta nhất thời không nhịn được, cho nên…”
Lại có một cô gái nói: “Hoàng hậu nương nương, do ngài không biết đó thôi, cái cô gái không biết xấu hổ đó, ngày nào cô ta cũng soi gương, còn chẳng biết xấu hổ mà nói nào là cô ta hoa dung nguyệt thẹn thế nào, nào là Hoàng thượng nhất định sẽ yêu cô ta! Không chỉ có chúng nô tì nghe được, mà có rất nhiều người cũng biết, không tin ngài có thể đi hỏi!”
Hiện nay nàng chỉ có thể nói ra một số việc thật, để làm dấy lên lửa giận của Hoàng hậu với cô ta, có lẽ Hoàng hậu tức giận cô ta sẽ không xử lý các nàng! Còn có một người nói: “Nàng còn nói Mộc cô nương chẳng qua chỉ là một bà già, căn bản không thể so được với cô ta! Nhưng trước mặt Thượng Quan Tướng quân thì cô ta luôn tỏ vẻ đáng thương, nói cô ta biết bản thân không xinh đẹp như Mộc cô nương, chỉ hy vọng Thượng Quan Tướng quân có thể quan tâm đến cô ta hơn một chút…, dọa cho Thượng Quan Tướng quân không dám ra khỏi cửa!”
Lần này đến lượt Mộc Nguyệt Kỳ tức giận vô cùng! Nàng ghét nhất là ai nói đến chuyện tuổi tác của nàng, cô gái đáng chết này, ngấp nghé người đàn ông nàng coi trọng đã đành, còn dám nói xấu nàng, có cái lý nào như thế! Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng đang rất khó coi một chút: “Chẳng lẽ loại người này là chính là dạng kỹ nữ trà xanh muội nói với chúng ta ở Nam Nhạc năm đó?”
“Ừm!”
Mặt Nam Cung Cẩm đen thui gật đầu, cô gái này không những vô sỉ đã đành, tự luyến đến mấy thì cũng thôi cho qua đi, nhưng chuyện nói xấu sau lưng Mộc Nguyệt Kỳ và gạ gẫm quyến rũ Duệ ca ca là thế nào hả? A, đúng rồi! Lúc đầu còn mơ tưởng đến người đàn ông của nàng cơ mà! Mộc Nguyệt Kỳ đen mặt nói: “Ta phải đi trừng trị cô ta, tốt nhất là muội đừng ngăn cản ta!”
Thật sự là tức chết nàng! Nàng đắc tội cô ta sao? Lại dám bàn tán sau lưng nàng về tuổi tác của nàng như vậy à! Lời nói của nàng còn chưa dứt, Nam Cung Cẩm liền chạy lên trước nàng: “Đi thôi! Chúng ta cùng đi, xử chết ả kỹ nữ trà xanh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.