Chương trước
Chương sau
Vân Dật nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng xem ý kiến của hắn như thế nào. Dù sao thì những chuyện thế này hẳn là phải do Hoàng thượng quyết định. Giọng nói lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng vang lên: “Hoàng hậu nói thế nào, thì làm thế đó.” Dù sao loại chuyện này hắn cũng không có quyền quyết định, bởi vì hắn không có tiền. Tiền đều trong tay nàng, mà hắn còn đang nợ Thượng Quan Cẩn Duệ một khoản.
“Rõ!” Sau khi Vân Dật chỉnh biên, hắn trở về báo cáo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng là hai nghìn không trăm hai mươi ba người!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu ra vẻ đã nghe: “Được rồi, rút ra năm trăm người chuyên phụ trách nấu thuốc, những người còn lại sẽ cùng bản cung và Hoàng thượng chăm sóc những binh sĩ này. Những người khác rời khỏi đây, bất kỳ ai cũng không được tới gần nơi này. Duệ ca ca, mọi chuyện bên ngoài giao cho huynh!”
Hiện nay thành Lâm Truy còn đang trùng tu lại, còn phải phòng bị Hoàng Phủ Hoài Hàn công thành.
Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu, tiếng cười ôn nhã vang lên: “Yên tâm!”
“Lui!” Thượng Quan Cẩn Duệ hạ lệnh, tất cả những ai không liên quan đều rút ra ngoài.
Chỉ còn tiểu tướng mặc áo bào trắng ở lại, không nỡ rời đi: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, mạt tướng cũng muốn ở lại hỗ trợ, mạt tướng ở lại đây cũng có thể giúp chỉnh đốn được quân lính!”
“Vậy thì ở lại đi.” Nam Cung Cẩm cười nói, dù sao cũng thiếu một Tướng quân để chỉnh quân.
Việc cứu chữa cứ thế tiến hành theo kế hoạch, trên mặt Nam Cung Cẩm luôn có một nụ cười như có như không, trong lúc chăm sóc, cứu chữa những binh lính kia, nàng cũng luôn luôn động viên tinh thần bọn hắn, nói với họ rằng bệnh tình họ sẽ khỏi! Khi mà tinh thần sung túc, thì thân thể sẽ có chuyển biến tốt đẹp, cho nên cần phải động viên để tinh thần bọn hắn ngày càng được nâng cao.
Không ít người trong những ngày này, đã nhiều lần cảm động đến trào nước mắt khi trông thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu của bọn họ. Từ đáy lòng bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc và may mắn.
Khoảng thời gian này đối với những binh lính kia mà nói, là khó khăn nhất cũng chính là hạnh phúc nhất. Thậm chí cho tới bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ rằng có thể tiếp xúc với Hoàng thượng và Hoàng hậu gần đến thế này, lại còn có ngày Hoàng thượng và Hoàng hậu đích thân chăm sóc bọn hắn!
Ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng cũng đầy vẻ tán thưởng, tên này vốn có bệnh thích sạch sẽ, trừ nàng ra, chưa bao giờ nàng thấy ai đụng phải hắn mà bình yên vô sự, nhưng bây giờ cũng có thể bỏ qua chuyện đó mà giúp đỡ bón thuốc. Quả nhiên khi người ta đã có lòng thì làm gì cũng được mà!
Chăm sóc bọn hắn không ngủ không nghỉ trong gần chín ngày, cuối cùng các triệu chứng bệnh trên người bọn hắn cơ bản đã có khởi sắc. Nam Cung Cẩm bắt mạch cho từng người, xác nhận không còn vấn đề gì, mới thả ra. Mà trên mặt mọi người đều đầy vẻ vui mừng, có người thì mặt nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng khi nhìn đến thì ánh mắt họ lại rạng rỡ như ánh mặt trời vậy, cực kỳ ấm áp.
Hơn hai vạn người sống sót sau tai nạn, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu gần như mấy ngày này không ngủ không nghỉ, nên tất cả đều quỳ xuống: “Bái tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu, Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế!”
Nam Cung Cẩm cũng không ra vẻ đi kéo bọn hắn đứng lên, vì nàng thật sự không còn sức lực. Chỉ cười nói: “Được rồi, đều đứng lên đi, chúng ta cũng chỉ làm chuyện nên làm mà thôi!”
Nam Cung Cẩm đi tới chỗ hai nghìn người tự nguyện ở lại giúp đỡ kia, bái một cái thật sâu, khiến cho những người đó giật mình kêu lên, vội vàng đáp lễ. “Bản cung thay mặt cho Hoàng thượng cảm tạ các ngươi!”
“Nương nương, ngài quá khách khí! Chúng ta cũng chỉ là làm việc mình nên làm mà!” Tiểu tướng mặc áo bào trắng cười nói.
Bách Lý Kinh Hồng đứng từ xa nhìn lại, ánh mắt của hắn vốn luôn bình tĩnh không gì lay động được, ngoại trừ nàng thì không để ý đến thứ gì khác đó, bây giờ cũng dần dần như đang gợn sóng. Quả nhiên, giữa người và người với nhau, vẫn còn có tình cảm chân thành.
Hắn chậm rãi đi tới, ôm Nam Cung Cẩm đang vô cùng mệt mỏi vào lòng, sau đó giọng nói dễ nghe như khúc nhạc tiên vang lên: “Tất cả đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai theo trẫm đi Thiệu Dương.”
“Rõ!” Tâm trạng các tướng sĩ vô cùng điên cuồng! Vô cùng phấn khởi! Hoàng thượng không thích nói chuyện, ròng rã chín ngày trời, chỉ có khi Hoàng hậu hỏi han ngài ấy mới có thể nói mấy chữ, mà bây giờ có thể nói ra lời như thế, khiến trong lòng bọn hắn vô cùng cảm động.
Nói xong, Bách Lý Kinh Hồng vòng tay ôm lấy Nam Cung Cẩm, đi vào trong thành, bọn họ cũng cần tắm rửa và nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ đã chín ngày không tắm, không thay quần áo, cũng không ngủ rồi.
Nam Cung Cẩm ngáp một cái, hiếm khi ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn như thế này, nàng nhỏ giọng: “Tiểu Hồng Hồng thân yêu, thật ra mấy ngày này ta rất không thoải mái.”
“Sao thế?” Sao hắn không thấy, cũng không nghe nàng nhắc đến nhỉ
“Do hoa cúc đau quá, đều là do chàng đâm!” Nói xong nàng lại cảm giác được một cơn đau đớn co rút ập đến, chín ngày rồi vẫn không dễ chịu hơn chút nào, nhất là lúc đi nhà xí là khó chịu nhất.
“…” Đáy mắt hắn hiện lên vẻ khó xử, chuyện này, hắn, chuyện này… “Ta xoa cho nàng nhé?”
Nam Cung Cẩm càng rúc sâu hơn vào lòng hắn, tủi thân nói: “Không cần, nhưng sau này không cho phép chàng lại chọc vào đấy nữa.”
“Được.” Hắn đáp ứng rất dứt khoát, cảm thấy có chút buồn bực, chẳng phải có rất nhiều người nuôi mấy tên đồng tính sao, sao không nghe nói là lại đau đến thế này chứ? Cúi đầu xuống, hắn thấy trong mắt nàng vẻ giảo hoạt vì gian kế đã thực hiện được, lập tức có phản ứng, trong đầu cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn còn đang muốn nói cái gì đó, thì Nam Cung Cẩm đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn rồi. Hắn cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.
Khi hai người bọn họ về tới nơi, các tướng sĩ đang muốn hét to lên, nhưng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương có vẻ như đang ngủ thiếp đi, thì trên mặt đều nở nụ cười tránh sang một bên. Bây giờ, toàn bộ quân đội Nam Nhạc, đã chân chính trên dưới một lòng. Mà tất cả bọn hắn đều có tín niệm là phải chiến thắng quân địch!
Bách Lý Kinh Hồng và Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu với nhau như chào hỏi. Sau khi về tới trong thành, hắn giúp Nam Cung Cẩm tắm rửa thân thể, nàng có thể cảm giác được, nhưng thật sự là nàng mệt mỏi và buồn ngủ quá, cho nên mặc hắn giúp nàng tắm rửa, sau đó hai người ôm nhau ngủ.
Giấc ngủ này, kéo dài một ngày một đêm, đến đêm ngày hôm sau, hai người mới tỉnh dậy. Sau khi ăn cơm tối, đều nằm ỳ trên giường không nghĩ ngợi gì, mặc dù là không buồn ngủ nhưng vẫn mệt mỏi. Trời mùa xuân mặc dù ấm áp hơn mùa thu một chút, nhưng đến đêm vẫn hơi lạnh. Nam Cung Cẩm cuộn mình trong ngực hắn, bỗng nhiên nói: “Thật sự cũng hơi hoài niệm cuộc sống trước kia, nhất là hôm nay, cứ nằm ở trên giường như thế này, như khoảng thời gian năm đó ở hoàng cung Đông Lăng vậy.”
“Thật ra, năm đó và bây giờ, không có gì khác biệt.” Hắn ôm chặt nàng, giọng nói thản nhiên đáp lại.
“Không khác nhau gì á?” Nam Cung Cẩm nhíu mày, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sao lại không có gì khác nhau, có sự khác biệt lớn chứ.
Hắn dường như đã hiểu ý của nàng, chậm rãi giải thích: “ Bởi vì dù là năm đó, hay là bây giờ, chúng ta vẫn yêu nhau cuồng nhiệt như thế!” Quả thực là thế, mặc dù tính hắn lạnh lùng, nhưng tình yêu của hắn, đúng là vô cùng cuồng nhiệt.
Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm liền cười tươi! Đúng thế, nhìn từ góc độ này, thật sự là không có gì khác nhau. Tình yên chân chính cho dù là trải qua chuyện gì, hoàn cảnh xấu thế nào hay là thời gian bao lâu thì tình cảm đó, tấm lòng đó, nếu đã hình thành sẽ không bao giờ thay đổi. Năm đó và bây giờ, đều giống nhau, đều yêu như nhau, đều tha thiết, cuồng nhiệt như thế.
“Ta đột nhiên phát hiện ra chàng nói chuyện cũng triết lý thật đấy!” Nam Cung Cẩm cười tủm tỉm rúc vào trong ngực hắn, sau đó có chút não tàn mà ngửa đầu nói: “Cưng ơi, thật sự ta càng ngày càng sùng bái chàng!”
Trong lòng Bách Lý Kinh Hồng hơi hồi hộp một chút, nghi hoặc cúi đầu nhìn nàng: “Nàng đây là?”
“Ha ha, cũng không có gì, cơ bản cũng không phải chuyện gì to tát! Hoàn toàn không phải chuyện to tát!” Nam Cung Cẩm nịnh nọt.
Sau đầu hắn trượt xuống một vạch đen, thực sự hơi cạn lời, nói: “Thế…”
“Chính là chuyện lúc trước khi còn ở Tây Võ ta mượn tiền chàng đó mà, đã là vợ chồng với nhau, của chàng cũng là của ta, của ta thì vẫn là của ta… Không phải, ý ta là. Chuyện đó…” Sao nàng lại cứ có cảm giác càng nói càng vòng vo thế này?
Đôi môi mỏng của hắn hơi mím lại, có cảm giác không biết nói gì, hắn nói: “Ta vốn cũng đâu định đòi nàng trả đâu.” Nói đến chuyện “trả nợ” thì trong nháy mắt hắn lại thấy đau đầu. Hắn còn nợ Thượng Quan Cẩn Duệ hơn hai vạn lạng bạc chưa trả.

Hai người cứ như thế mà tán gẫu đến nửa đêm rồi ngủ thiếp đi. Đến hừng đông mới tỉnh lại, rời giường, mặc quần áo, chuẩn bị đi Thiệu Dương.
Vừa ra cửa, Vân Dật đã chạy tới: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, quân đội của Hoàng Phủ Hoài Hàn đang tập kết ở thành Kiến Khang, nhìn có vẻ như chuẩn bị công thành! Còn có mật thám báo về là Hoàng Phủ Hoài Hàn đã triệu tập sáu mươi vạn binh mã đến đấy, chỉ sợ là muốn đánh thật.” Đông Lăng có một trăm năm mươi vạn binh mã, hao tổn hai mươi vạn, mà tập hợp ở Kiến Khang thành tám mươi vạn, chỉ còn lại năm mươi vạn phòng thủ!
Năm mươi vạn quân này còn phải phòng thủ mấy nơi, xem ra là Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quyết tâm diệt Nam Nhạc!
Bọn họ mang theo chín mươi vạn binh mã, nhưng hiện giờ phải gấp rút cứu viện Thiệu Dương. Bách Lý Kinh Hồng suy tư một lát, rồi phân phó: “Đưa quốc thư, mời Bắc Minh tương trợ, ra vẻ tiến đánh Đông Lăng.”
Hắn nói xong, ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn hắn đầy tán thưởng, một kế vây Ngụy cứu Triệu rất chuẩn, khi Bắc Minh xuất binh, Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ phải đề phòng cả hai phía. Nếu hắn không đưa viện quân về, không chừng Bắc Minh sẽ đánh thật, đây là chuyện lo chuyện ở đầu mà không để ý chuyện ở đuôi, Hoàng Phủ Hoài Hàn chắc chắn sẽ không làm như thế, cho nên chắc chắn sẽ phái viện quân về, lúc đó Lâm Truy cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Thế thì chàng mang ba mươi vạn binh mã gấp rút tiếp viện Thiệu Dương đi, ta và Duệ ca ca lo việc ở chỗ này.” Nam Cung Cẩm nói.
Bách Lý Kinh Hồng nhíu mày, hiển nhiên không muốn như thế. Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không hoàn toàn tán thành, hắn tự nhận năng lực của hắn có thể thủ được cho đến khi Bắc Minh tương trợ, mà trong tay bọn họ có sáu mươi vạn đại quân, Đông Lăng muốn công phá cũng không dễ dàng như thế.
“Bởi vì ta có một biện pháp tốt để đối phó với Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu không nhìn thấy hắn suy tàn, ta sẽ không cam lòng! Chàng đi trước đi, chờ ta xử lý chuyện này xong, sẽ tụ họp với chàng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng nội gián để lây ôn dịch cho bọn họ, không đáp lễ lại cũng không phải là tác phong của Nam Cung Cẩm!
Tính tình của nàng, hắn tự nhiên là hiểu rõ, nên đành gật đầu nói: “Được, nhưng nàng phải nhanh lên đấy nhé.”
“Đúng rồi, tên Vương Tướng quân kia đã bắt lại được chưa?” Nói đến tên này, Nam Cung Cẩm lại tức giận đến nghiến răng ken két!
Bách Lý Kinh Hồng lắc đầu: “Chưa bắt được, xem ra hắn hoặc là trốn đi Đông Lăng, hoặc là chết rồi.” Đã từng làm nội gián thì cũng không có khả năng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ trọng dụng, cũng rất có khả năng bị lợi dụng xong rồi trực tiếp giết chết.
“Ừm! Vậy trước tiên đừng để ý tới hắn! Dù sao thì kể cả hắn còn sống, thì ngày nào đó ta cũng sẽ giết hắn!” Dứt lời, nàng hiếm khi hiền thục đến thế, với tay lấy áo choàng trong tay Hiên Viên Dĩ Mạch mặc cho hắn, “Chàng đi đi, tất cả cẩn thận, ở Thiệu Dương chờ ta!”
“Ừm.” Hắn gật đầu, rồi mang theo mấy vị Đại tướng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Chờ cho hắn đi xa, Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng: “Truyền lệnh, sai mười vạn đại quân đi xây dựng đập lớn ở Vị Thủy, dẫn nước Nam Hà về hướng Tây, sau đó mở đường thông nước đến Hoàng Hà.”
Hoàng Hà và Nam Hà là hai dòng sông lớn của đại lục này, nuôi sống không biết bao nhiêu dân chúng.
Thượng Quan Cẩn Duệ nhíu mày: “Chuyện này sẽ hao phí không ít tài lực và vật lực!” Đâu chỉ là không ít, đây chính là con số trên trời! Để mười vạn binh mã đi đào sông, không biết phải tốn bao nhiêu lương thảo.
“Nhưng như thế sẽ rất nhanh không phải sao? Đông Lăng bất nhân, cũng đừng trách Nam Nhạc ta bất nghĩa! Về phần chuyện lương thảo kia, cứ coi như là các tướng sĩ đang chiến đấu đi, dù sao thì so với tiền thuê nhân công tới làm cũng nhỏ hơn một chút, các tướng sĩ ở trong thành, không làm gì cũng phải ăn uống, vẫn là tiêu hao lương thảo?” Cho nên hiện nay là một cơ hội tốt để lợi dụng.
Thượng Quan Cẩn Duệ nghe này nói kiểu này cũng không biết nên nói lại cái gì, gật đầu muốn đi, nhưng đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Huynh lại quên hỏi, dẫn nước Nam Hà vào Hoàng Hà làm gì?”
“Huynh nói xem? Sau khi nước Nam Hà bỗng nhiên bị dẫn vào Hoàng Hà, người ở Lâm Truy sẽ rất đáng thương, muốn lấy nước, thì phải chạy tới Vị Thủy.” Nam Cung Cẩm gật gù đắc ý nói.
Khóe miệng Thượng Quan Cẩn Duệ giật một cái, lập tức hiểu rõ ngay!
Người Lâm Truy muốn có nước, phải chạy tới Vị Thủy, nhưng còn người Đông Lăng? Bọn hắn không muốn uống nước sao? Dòng chảy từ trước đến nay của dòng sông đã bị chặt đứt ở Vị Thủy! Hắn coi như đã rõ ràng, nhiều khi, biện pháp phụ nữ nghĩ ra, còn ác độc hơn đàn ông gấp trăm lần!
“Được rồi, đi làm việc nhanh lên, nhớ bí mật một chút, thế mới khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn có một niềm vui bất ngờ!” Nam Cung Cẩm cười vô cùng gian trá, nàng vô cùng chờ mong biểu lộ của Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc đó. Đến lúc không có nước uống, vậy thì phải uống cái gì đây? Ha ha…
Thượng Quan Cẩn Duệ đành phải đi thực hiện mệnh lệnh của nàng, ngay cả nụ cười luôn thường trực trên khóe môi hắn, hiện tại cũng không còn nữa, biện pháp này thực sự quá độc!
“Hoàng hậu nương nương, Đông Lăng Hoàng mang binh mã đến khiêu chiến!” Một tên lính chạy đến bẩm báo.
Nam Cung Cẩm nghe thấy thế, chợt cười trộm một tiếng, nói với tên tiểu tướng có khuôn mặt non nớt kia: “Ngươi tên gì?”
“Mạt tướng tên là Uất Trì Thành!” Hắn trả lời. “Tốt, bản cung cho ngươi một việc để làm!”
Nói xong, nàng lại nói nhỏ vào tai hắn, mà khóe miệng Uất Trì Thành không ngừng giật giật, vội vàng chạy đi phân phó.
Nam Cung Cẩm thì cùng với tên tiểu binh tới bẩm báo đi lên tường thành, từ xa đã có thể trông thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc một thân khôi giáp màu đen. Hắn ngồi trên ngựa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, khiến cho cả người hắn chói mắt như thiên thần, làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người đều là hoa lửa văng tung tóe!
Đột nhiên, Nam Cung Cẩm trông thấy Uất Trì Thành ở dưới cổng thành phẩy tay với nàng, nàng liền thu hồi ánh mắt của mình, lớn tiếng nói: “Các tướng sĩ, cùng hô với bản cung!”
Mấy chục vạn tướng sĩ run run khóe miệng, chịu đựng cảm giác buồn nôn, cùng ngửa mặt lên trời mà gào lên theo Hoàng hậu nương nương của họ: “Tiểu Hàn Hàn thân yêu, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để uống nước tiểu chưa?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.