Trong phủ Thừa tướng, có một người, tự dọn cho mình một băng ghế nhỏ trong đại sảnh, yên lặng ngồi đó, mặt không biểu tình, đáy mắt thần sắc thập phần ai oán, phảngphất cứ như tức phụ bị bỏ rơi, chỉ còn thiếu nước lượm cây vẽ hình xoắnốc trên đất.
Phong và Tu sau đầu rớt xuống một giọt mồ hôi tođùng, nhìn trạng thái khôi hài của Bệ hạ nhà mình thật buồn cười nhưnglại là muốn khóc. Hoàng thượng của ta ơi, Ngài rốt cuộc là muốn làm cáigì vậy? Ở đây diễn oán phụ... à không.. oán phu sao? Thật ra nếu muốnngồi, trong đại sảnh có cả đống ghế bành, ngồi vào hết sức nhàn nhã mà,tại sao Bệ hạ cao quý thanh lãnh nhà họ lại chọn cái băng ghế nhỏ xíunày ngồi giữa sảnh như vậy, đáy mắt đẹp như thanh huy hàm chứa nghiêmtrọng nỗi sầu ai oán và lên án, cả buổi chiều ngồi ở chỗ này.
Bộdáng mỹ nam tử hết sức tội nghiệp này, đừng nói là bọn họ, ngay cả Quảngia cùng nha đầu của cả Tướng phủ đều nhịn không được mà đau lòng, đồngloạt âm thầm cầu nguyện: Tướng gia, Ngài về nhanh nhanh đi, mỹ nam tửbuồn bã sắp chết đến nơi rồi!
Dường như Nam Cung Cẩm nghe đượclời nguyện cầu của họ, trước khi trời tối, tay cầm vài món đồ chơi muatrên đường cho Kinh Lan bước vào cửa. Vừa vào liền đưa mấy món nho nhỏđó cho Hiên Viên Dĩ Mạch bảo nàng đem tới cho Mộ Thiên Thiên. Quay đầunhìn lại, liền phát hiện người nào đó ngồi giữa đại sảnh, liếc mắt nhìnlại thêm lần nữa, sau đầu lập tức xuất hiện một đống hắc tuyến! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1456081/quyen-3-chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.