“Bản tôn còn chưa chúc mừng Nam Nhạc hoàng đã lên ngôi!” Tuy thua một câu, nhưng Lãnh Tử Hàn cũng không chịu nhường bước.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong, đáp lời không mấy bận tâm: “Đa tạ!” Hai chữ không vui không buồn, lạnh tanh, không lộ ra nửa phần sơ hở. Hắn hiểu rõ vì sao Lãnh Tử Hàn nói điều này.
“Lên ngôi Hoàng đế rồi, e rằng hậu cung cũng phải tam cung lục viện chứ nhỉ? Bách Lý Kinh Hồng, đã không cho được nàng vị trí duy nhất, ngươi dựa vào cái gì mà tranh tiểu Cẩm với bản tôn?” Đôi mắt đen láy đầy vẻ trào phúng, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn rất thờ ơ, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, đáp: “Trẫm đã hứa hẹn chỉ có một, thì chắc chắn chỉ có một!” Câu vĩnh viễn không chia xa không phụ lòng của hắn, hắn vẫn nhớ rõ, cũng luôn khắc sâu trong đáy lòng, không phải chỉ là nói cho qua chuyện.
Lãnh Tử Hàn ngẩn người, thực sự không ngờ hắn làm hoàng đế còn có thể quyết tâm như vậy. Sự bất mãn đối với hắn vốn có trong lòng cũng vơi đi vài phần. Hắn ta hít sâu một hơi, than khẽ: “Thật ra, nói đi nói lại, dù là bản tôn, Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật hay thậm chí là Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không kém ngươi nửa phần. Bản tôn thực sự không hiểu nổi, sao tiểu Cẩm lại nhìn trúng ngươi?” Nếu hắn ta đoán không nhầm, thì biểu hiện đó của Quân Lâm Uyên cũng… Nhưng những lời này, hắn ta sẽ không nói cho Bách Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1456064/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.