Cái gọi là ‘dạy nàng biết chữ’ căn bản không giống như nàng nghĩ, mà là…
Một phòng học, một phu tử để râu rất dài đi qua đi lại, tay cầm quyển sách, nghiêng đầu lắc lư đọc, tay kia để sau lưng, còn cầm thêm một cây roimây. Trong phòng có không ít các cô gái ngồi học, đều là con cháu nhàquan, có cả mấy vị công chúa trẻ tuổi nữa.
Tô Cẩm Bình không khỏi cảm thấy bi ai, nàng đã chừng này tuổi đầu rồi,xuyên không tới cổ đại mà lại còn phải đi học nữa! Phu tử kia thì ra sức đọc chi hồ giả dã, còn Tô Cẩm Bình thì ra sức nhận biết chữ, cố gắngtìm điểm chung giữa chữ giản thể và phồn thể, hơn nữa, nàng còn pháthiện ra, hình như những chữ này khác với chữ mình nhìn thấy ở Đông Lăng, có vẻ đơn giản hơn một chút.
Quân Tử Mạch ở cách đó không xa nhìn bộ dạng phiền muộn đó của nàng, cảmgiác muốn chụm đầu thì thầm buôn chuyện lại làm nàng ấy thêm ngứa ngáy,liền nhỏ giọng gọi: “Này, này…”
Vừa gọi hai tiếng, phu tử kia đã nghe thấy, bước nhanh đến trước mặt QuânTử Mạch, quất mạnh một roi xuống mặt bàn nàng ấy khiến Quân Tử Mạch giật mình kinh hãi!
Nhìn thấy cảnh này, mắt Tô Cẩm Bình lộ vẻ cảm thông, giờ thì nàng thấy rồi,thì ra không phải chỉ có giáo viên hiện đại không thích học sinh nóichuyện riêng trong lớp, mà thầy giáo cổ đại cũng vậy!
“Công chúa Mạch!” Tiếng quát đầy khí thế vang lên.
Quân Tử Mạch sợ hãi nhăn nhó mặt mày, vội đứng dậy: “Có học trò!”
Phu tử này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1456057/quyen-2-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.