Khuôn mặt diễm lệ của Quân Lâm Uyên chợt đen như mực, hung dữ nhìn chằm chằm đám phi tần ngu xuẩn kia, giọng nói du dương lạnh lùng vang lên: “Cút hết đi cho trẫm!” “Vâng, thần thiếp cáo lui!” Sáu người phụ nữ cùng lên tiếng, nhưng người vẫn kẹt ở cửa, hoàn toàn không đi ra được! Chỉ cần có người vừa động đậy một chút những người khác đều kêu la thảm thiết! Tô Cẩm Bình cúi đầu cười trộm không ngừng, quả nhiên xem tiểu thuyết, phim truyền hình nhiều một chút cũng tốt, bất chợt gặp cảnh nào cũng có thể nghĩ ngay ra được một mưu kế để lừa người ta, hôm nay cả sáu người này đều mất hết thể diện rồi nhỉ! “Ôi ôi, Tuyết phi tỷ tỷ, ngươi nhẹ chút, chen chết bản cung!” “Ngươi nghĩ rằng bản cung khá hơn ngươi sao?! Sao lúc trước bản cung không biết muội muội yểu điệu như thế nhỉ, vừa chen vài cái đã không chịu nổi à?!” “Được rồi, đừng ồn nữa, nghĩ xem làm thế nào đi!” Họ hoàn toàn không ngờ cùng đi một lúc lại bị kẹt như thế này! “Rầm!”, Quân Lâm Uyên ném tấu chương trong tay về phía các nàng, mang theo luồng lực rất mạnh, đẩy bay cả sáu người phụ nữ cùng ngã ra ngoài! Mấy tiếng ‘ui da’ vang lên thảm thương, sau vị phi tần bình thường đều vô cùng đoan trang tao nhã, lúc này đều ngã chổng vó lên trời! Giọng nói căm ghét của Đế vương vang lên: “Cút hết cho trẫm!” Mấy ả ngu ngốc, làm mất hết thể diện của hắn! Sáu phi tần biết hôm nay mình chọc giận Hoàng thượng, còn mất hết mặt mũi, chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để Hoàng thượng đừng có ấn tượng quá sâu với mình, sau đó cúi đầu nói: “Vâng! Thần thiếp cáo lui!” rồi đồng loạt vội vàng chạy mất. Nhìn dáng vẻ cúi đầu cười trộm của Tô Cẩm Bình, nốt ruồi son ở mi tâm của Quân Lâm Uyên đỏ rực như máu, nụ cười trên khóe môi cũng thâm trầm hơn một chút, nhưng nhìn đáng sợ đến kỳ lạ: “Tô Cẩm Bình, đúng là trẫm xem thường ngươi!” Vốn cử nàng ra ngoài đón là để chúng phi tần gây khó dễ một phen, không ngờ người bị trêu chọc lại là sáu ả ngu ngốc kia. Cô gái này quả thật thông minh đến mức khiến hắn phải tán thưởng, nhưng mà… từ trước đến giờ hắn vốn không thích người quá thông minh! “Đâu có đâu có, Hoàng thượng khen nhầm rồi!” Tô Cẩm Bình kính cẩn cúi đầu. Đâu phải là ngươi xem thường ta đâu, cả tim lẫn mắt của người đều nhỏ như hạt đậu xanh thì có ấy!!! “Lá gan thật sự rất to!” Câu này là nói chuyện nàng chỉnh đám phi tần vừa rồi. Tô Cẩm Bình hắng giọng, mặt đầy vẻ chân thành nói: “Hoàng thượng, điều này chứng tỏ khẩu vị của Hoàng thượng rất tốt, các vị phi tần của ngài đều là người rất khiêm nhường!” Mấy chữ ‘khẩu vị rất tốt’ này khiến khóe môi Quân Lâm Uyên co giật đến không kiềm chế được. Đây mà là khen cái gì, rõ ràng là châm biếm. Đôi mắt xếch hơi nheo lại, vốn nổi sát khí nhưng lại chợt nhớ tới một chuyện, giọng nói mang theo chút ý cười vang lên: “Trẫm quên không nói cho ngươi biết, vị khách sắp tới là người quen cũ của ngươi, chắc gặp hắn rồi ngươi cũng sẽ vô cùng vui vẻ!” Có thể khiến tên rắn rết này vui vẻ như vậy, chắc chắn không phải là ‘người quen cũ’ đáng mong chờ gì: “Hoàng thượng, ngài đừng úp úp mở mở nữa, nô tỳ ngu dốt, thực sự không đoán ra được, xin ngài chỉ rõ!” “Ồ? Ngươi cũng có lúc ngu dốt sao? Hóa ra trẫm tra xét không cẩn thận!” Không phải cô gái chết tiệt này rất tự tin sao? “Nô tỳ đã nói rồi mà, ưu điểm lớn nhất của nô tỳ là khiêm nhường. Vì thế trong mọi thời khắc nô tỳ đều là người cực kỳ khiêm tốn, nói mình ngu dốt chẳng qua cũng chỉ để giữ vững ưu điểm của mình thôi!” Nàng vừa dứt lời, mặt Quân Lâm Uyên lạnh hẳn đi, xem ra rất bất mãn với sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng. Tô Cẩm Bình vội nói tiếp: “Hoàng thượng đừng giận, điều này cũng chứng mình rằng ngài không hề sơ sót, long nhãn của ngài vẫn là đôi mắt sáng suốt thông minh nhạy bén nhất thiên hạ này!” Long nhãn, cũng là một loại quả có mùi vị không tệ lắm. Nếu là Hoàng Phủ Hoài Hàn thì đã tức giận đến mức muốn xé nát nàng rồi, nhưng Quân Lâm Uyên thì lười phải tính toán với nàng, hắn cong khóe môi, cười rạng rỡ hơn nữa: “Khách ngày mai sẽ tới, là Hoàng đế Đông Lăng, Hoàng Phủ Hoài Hàn!” “Cái gì?!” Tô Cẩm Bình kinh ngạc trợn trừng mắt! Không nhầm chứ?! Tên cẩu Hoàng đế kia sắp tới Bắc Minh? Hơn nữa còn không sớm không muộn, lại nhằm đúng lúc mình rơi vào tay Quân Lâm Uyên để tới? Ta nói, ông trời này, ông còn chơi xỏ ta hơn được nữa không? “Phản ứng này của ngươi, có vẻ rất mong chờ được gặp hắn nhỉ? Trẫm tin rằng hắn cũng rất mong chờ được gặp lại ngươi!” Nốt ruồi son nơi mi tâm tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, không khó để nhận ra tâm trạng hắn lúc này đang cực kỳ tốt. Tô Cẩm Bình chợt cảm giác như trời đất sụp đổ! Một tên Quân Lâm Uyên đã đủ lắm rồi, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại có thâm thù đại hận với nàng, hiện giờ cũng không còn lý do gì để giữ lại mạng mình nữa. Nói cách khác, nàng sắp phải trải qua những ngày tháng trước mặt có rắn rết sau lưng có hổ báo rồi!!! Nàng run run lên tiếng, dường như không tìm thấy giọng nói của mình nữa: “Nô tỳ to gan xin hỏi Hoàng thượng, khi nào thì cẩu… à không, Đông Lăng Hoàng sẽ tới ạ?” Tốt nhất là mười ngày nửa tháng nữa hãy tới! “Nếu nhanh thì chắc là mai. Đông Lăng và Bắc Minh giáp ranh, tới nhanh cũng là bình thường.” Hắn rất kiên nhẫn giải thích cho Tô Cẩm Bình nghe, nói xong, nụ cười càng sâu hơn. Đông Lăng và Bắc Minh ngay cạnh nhau, kinh thành cũng cách nhau không xa. Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ chắc cũng không bao lâu nữa là tới nơi. “Hoàng thượng, không biết gần đây hoàng cung mình có nhiệm vụ xuất cung mua đồ này nọ không ạ? Nô tỳ vô cùng tình nguyện cống hiến sức lực vì Hoàng thượng. Nếu nơi mua đồ xa xôi, sẽ có rất nhiều người không muốn đi, nhưng tiểu nhân cực kỳ trung thành tận tâm với Hoàng thượng, nên vô cùng tình nguyện đi ạ.” Tô Cẩm Bình vẫn giãy chết. Quân Lâm Uyên nghe vậy liền đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên vẻ chờ xem trò vui: “Đi xa mua đồ đúng là cũng có, nếu ngươi tình nguyện đi, trẫm cũng không ngăn ngươi. Có điều… Đông Lăng hoàng là người quen cũ của ngươi, nếu không gặp lại nhau một lần thì trẫm có vẻ không có tình người quá, ngươi thấy đúng không?” Đúng đúng cái đầu mẹ nhà ngươi! “Hoàng thượng, nô tỳ hoàn toàn không muốn gặp người quen cũ gì hết, đối với nô tỳ mà nói, có ngài là đủ rồi ạ!” Nói xong câu này, đừng nói là Quân Lâm Uyên, ngay cả khóe môi nàng cũng không kìm được khẽ run lên, còn có cảm giác muốn nôn mửa, câu này sao nghe giống tỏ tình thế?! “Cứ nên gặp thì hơn, không phải ngươi mất trí nhớ sao? Có thể Đông Lăng hoàng này sẽ giúp cho ngươi nhớ lại được một chút! Dù sao trên đời này làm gì có ai muốn mình bị mất trí nhớ chứ?!” Khuôn mặt diễm lệ vẫn giữ nụ cười đẹp hơn cả anh đào vài phần, nhưng Tô Cẩm Bình chỉ muốn lao tới đập mạnh vào mặt hắn hai quyền!!! Chẳng lẽ chuyện ‘mất trí nhớ’ là tự đào hố chôn mình sao? “Hoàng thượng, hình như nô tỳ chợt nhớ ra chút gì đó rồi, không cần gặp Đông Lăng hoàng đâu ạ, thật đấy!” Thù mới hận cũ của nàng và tên cẩu Hoàng đế kia còn nhiều hơn Quân Lâm Uyên nhiều, gặp rồi không biết sẽ thảm đến mức nào, nên nếu có thể không gặp, thì đừng gặp là tốt hơn. “Ngươi nói là, ngươi nhớ ra rồi?” Đôi mắt hẹp dài nheo lại, sát khí bùng lên. Hắn không thích có người dám can đảm làm trái với sự sắp xếp của hắn! Tô Cẩm Bình nhíu mày, nói chuyện với người này còn đáng sợ hơn nói chuyện với một con rắn, chỉ cần nói một câu không ổn thôi, hắn có thể cắn chết ngươi ngay lập tức, vô cùng nguy hiểm! Thấy sát khí trong mắt hắn càng lúc càng dầy, nàng vội lên tiếng: “A ha ha ha… nô tỳ lại vừa quên mất rồi! Đông Lăng Hoàng đúng là người xưa đáng gặp, chúng ta gặp lại một lần thì hơn!” Không thể để Hoàng Phủ Hoài Hàn chưa kịp tới thì cái mạng nhỏ này đã mất rồi! “Hừ!” Quân Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng Tô Cẩm Bình lại như nhìn thấy bốn chữ to viết trên mặt hắn — cũng biết điều đấy! Cô nàng nào đó cúi đầu, nhanh chóng suy tính xem nếu cẩu Hoàng đế tới thì nên ẩn nấp thế nào, đột nhiên nhớ tới một việc vô cùng quan trọng, liền ngước nhìn lên, mắt long lanh nước nhìn Quân Lâm Uyên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, nô tỳ có thể cầu xin ngài một chuyện được không?” Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây mà biết nàng là cung nữ cọ rửa thùng cứt… thì… cái mặt già của nàng cũng ném thẳng về nhà bà ngoại mất thôi! “Cầu xin trẫm à? Nói thử xem!” To gan thật, còn dám cầu xin hắn?! Cô nàng nào đó vội lao tới trước mặt hắn, ôm lấy đùi hắn trong ánh mắt vô cùng ghê tởm của hắn: “Hoàng thượng, van xin ngài, thăng quan cho nô tỳ đi, giáng chức cũng được! Cầu xin ngài, làm gì cũng được mà, Đông Lăng hoàng sắp đến đây rồi, dù sao nô tỳ cũng là người quen cũ của hắn, sao có thể đi cọ thùng cứt… à không, cọ rửa ngự dũng được! Xin ngài…” Nếu để cẩu Hoàng đế kia biết mình trăm khổ ngàn sở chạy trốn khỏi Đông Lăng lại chạy thẳng tới đây cọ thùng cứt, thì không biết hắn ta sẽ vui sướng đến mức nào, có khi còn cười rụng cả răng mất! Nàng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hả hê của chó Hàn rồi! “Trẫm lại không nghĩ thế. Cọ rửa ngự dũng cũng là làm việc vì trẫm, coi như là nô tỳ của trẫm, nếu Đông Lăng hoàng biết chắc cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thôi!” Hắn hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, nhưng Quân Lâm Uyên hắn thích nhất là làm những chuyện không đúng ý nàng! Đương nhiên tên cẩu Hoàng đế kia sẽ vui vẻ rồi, nhưng nàng chẳng vui tí nào cả!!! “Hoàng thượng, nói thì nói vậy, nhưng nô tỳ là một người rất sĩ diện, từ ngự tiền quét dọn biến thành ngự hậu cọ rửa, chuyện này rất mất mặt!” Nước mắt chợt trào ra, vô cùng bi thương. “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?” Giọng nói như cười như không vang lên. “…” Mẹ nó chứ!!! Đừng lôi chuyện mất trí ra nói nữa được không? “Thi thoảng nô tỳ cũng nhớ ra một vài hình ảnh, ví dụ như lúc nô tỳ cầm chổi này, hay là dáng vẻ uy vũ phi phàm kia múa này!” “Tô Cẩm Bình, hình như ngươi lại quên mất trẫm đã từng nói gì nhỉ!” Hắn không thích có người cò kè với hắn. Nàng buông đùi hắn ra, thừ người đứng dậy: “Tiểu nhân biết rồi ạ!” Đây không phải là lỗi của Quân Lâm Uyên, đây là sai lầm của nàng. Đầu nàng bị lừa đá mới có thể mong chờ người này sẽ rộng lòng từ bi thả cho mình một con đường sống! Thấy nàng ủ rũ, tâm trạng của hắn có vẻ rất tốt. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhìn sát vào mặt nàng: “Tô Cẩm Bình, ngươi nên cảm thấy vinh hành vì suốt tám năm nay không ai có thể đòi hỏi được thứ gì từ trẫm, nhưng ngươi là người ngoại lệ! Mỗi một hành vi lời nói của ngươi đều đủ để trẫm bóp chết ngươi, nên tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn chờ đó cho trẫm, nếu chơi vui, trẫm còn có thể chơi thêm vài ngày, còn nếu không vui…” Nói tới đây, hắn dừng lại không nói thêm gì nữa. Tô Cẩm Bình cũng hiểu, nếu hiện giờ mình cứng đầu ưỡn ngực đối chọi với hắn, kết cục chắc chắn là bị lôi ra Ngọ môn chém đầu, nên đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa, trong lòng thầm nguyền rủa người này mau chết đi. “Phải rồi, trẫm quên không nói cho ngươi biết, mấy ngày nữa Bách Lý Kinh Hồng sẽ đăng cơ, nghe nói là soán vị đoạt ngôi, dân chúng trong thiên hạ đều xôn xao bàn tán, những lời mắng nhiếc chửi bới vang lên không dứt. Tin tốt này, chắc ngươi sẽ thích nhỉ?” Nếu tin mà hắn thu được không sai, thì mấy ngày trước khi nàng bị rơi xuống vực, nàng đã chuẩn bị đại hôn với Bách Lý Kinh Hồng, có điều, hôn lễ đó bị phá hỏng, vậy giữa hai người hẳn cũng có tình cảm! Tô Cẩm Bình nhíu mày, nàng không biết mối quan hệ phức tạp trong hoàng thất Nam Nhạc, cũng chỉ biết một chút về chuyện của Bách Lý Kinh Hồng, còn không ai nói cụ thể với nàng cả. Tới thời khắc này nàng mới phát hiện ra dường như mình không hề hiểu hắn. Nhưng càng khiến nàng khó hiểu hơn là, vì sao đang yên đang lành hắn lại muốn soán vị? Chẳng lẽ vì chuyện của mình? “Sao hả? Lo cho hắn à?” Trong mắt lộ ra nụ cười chói mắt, hiển nhiên là nếu Tô Cẩm Bình lo lắng không yên, tâm trạng của hắn sẽ cực kỳ tốt. Tô Cẩm Bình liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: “Không lo!” Nàng tin vào năng lực của hắn, không có gì phải lo lắng cả. Hơn nữa, nàng ở đây lo lắng cũng chẳng làm được việc gì, chỉ khiến Quân Lâm Uyên vui sướng hơn mà thôi. “Vậy thì đúng là trẫm nên cảm thấy thương thay cho hắn. Hiện giờ hắn đã tìm ngươi khắp thiên hạ, ngươi lại nói không hề lo cho hắn. Ha ha…” Nói tới đây, nhìn thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ nhớ nhung và lo lắng, trong ngực hắn lại cảm thấy sung sướng lạ thường. Tô Cẩm Bình chờ hắn nói xong cũng không đáp lại lời nào, nói thêm một câu lại lộ thêm chút sơ hở. “Lại nói, Bách Lý Kinh Hồng thật ra cũng thông minh, trẫm sai người thay y phục của ngươi ném vào trong núi tuyết, chờ khi bọn họ tìm được e răng đã bị sói ăn hết rồi, vậy mà hắn cũng có thể vững tin rằng ngươi còn sống.” Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình ngẩng đầu trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt như không thể tin nổi. Không ngờ tên đáng chết này lại tàn độc đến như vậy, rõ ràng muốn chặt đứt hoàn toàn đường lui của nàng. Đầu tiên là cho nàng uống thuốc khiến nàng không tự chạy trốn được, rồi lại dùng thêm chiêu kia. Nếu mọi người đều nghĩ nàng đã chết thì nàng càng không thể chờ bên ngoài hỗ trợ cho mình chạy trốn nữa! Thấy ánh mắt đầy tức giận của nàng, tâm trạng vốn không tệ của Quân Lâm Uyên lại càng tốt hơn. Mặt rạng rỡ nhìn nàng, nói: “Trẫm không cần ngươi ở đây hầu hạ, đi cọ rửa ngự dũng đi!” “Vâng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]