Hoàng thượng, ta bị mất trí nhớ thật mà!
Giọng nói mềm mại mang theo ba phần lạnh lùng vang lên khiến người ta lạnhrun lên từng chập. Hiểu lầm? Nàng nghĩ mình là tên ngốc à?!
Tô Cẩm Bình khó khăn nuốt nước miếng, nàng thề, từ trước tới giờ, chưa cólúc nào nàng nhớ tên cẩu hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn kia như bây giờ.Nếu đối mặt với hắn ta, chắc chắn nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều! Nghehắn hỏi vậy, cô nàng nào đó gật đầu điên cuồng: “Đúng thế, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, Hoàng thượng, ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho tiểunhân đi mà!”
Quân Lâm Uyên nhíu mày cúi đầu nhìn nàng khó hiểu, không phải lúc trước ở Đông Lăng nàng rất giỏi biện hộ, cònluôn to gan lớn mật đối đầu với mình sao? Sao đột nhiên lại biến thànhdáng vẻ xum xoe nịnh bợ thế này? Nhìn bắp đùi mình vẫn còn bị nàng ôm,giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: “Buông ra!”
Ặc, Tô Cẩm Bình vội buông hắn ra. Sao nàng lại quên mất tên này cuồng sạchsẽ chứ, nếu ban đầu hắn vốn không định chém mình, giờ bị ôm một cái lạinổi sát khí thì làm sao bây giờ? Nàng liền mang vẻ mặt nịnh nọt nói:“Hoàng thượng, tiểu nhân ôm chân ngài là vì chân rồng của ngài thật sựquá cường tráng, ta nhịn không được nên mới muốn ôm ấp chiêm ngưỡng mộtchút, ngài nhất định phải thứ lỗi cho tiểu nhân!”
Khóe miệng vị hoàng đế nào đó giật giật vài cái, ánh mắt càng trở nên khótin hơn! Chân của hắn cường tráng à? Rõ ràng là chân hắn rất dài và thon mà!!! Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1456032/quyen-2-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.