Là do ta làm!!! Mấy chữ này còn chưa nói ra, một giọng nói thanh lạnh liền vang lên: “Không thể do Cẩm nhi làm!” Hắn vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, Kinh Triệuphủ doãn bước tới nói: “Thái tử điện hạ, mọi chứng cứ thu được đều hướng về phía Thái tử phi, dù không phải do Thái tử phi làm thì nàng cũngphải theo chúng thần về để thẩm tra!” “Bản cung nóikhông phải nàng, tức là không phải nàng!” Ánh mắt sáng quắc nhìn thẳngvề phía gã, không mang theo chút cảm xúc nào. Biểu cảm này khiến Kinh Triệu phủ doãn run lên, muốn nói tiếp nhưng trong lòng lại hơi sợ hãi. Ngay sau đó, Hình bộ thượng thư trước giờ vẫn công tư phân minh liền lêntiếng: “Thái tử điện hạ, vương tử phạm pháp cũng chịu tội như dânthường. Dù ngài cố ý muốn che chở cho Thái tử phi, cũng không thể chốnglại được chứng cứ vững chắc như núi. Xin ngài đừng cản trở Kinh Triệuphủ doãn làm việc!” Thiển Thương đứng bên cạnh căngthẳng vặn tay, chợt thấy ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng nhìn về phía mình,ánh mắt đó rất lãnh đạm, lạnh đến khiếp người, khiến cô ta bỗng cảm thấy vô cùng run sợ, nhưng cố gắng trấn tĩnh lại, đứng yên tại chỗ khôngnhúc nhích. Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng như bị hàngngàn vạn con kiến gặm cắn, tuy Bách Lý Dung hơi cố chấp, nhưng bản chấtvẫn rất thuần khiết, lương thiện. Dù là vì cái gì, thì cũng không đángđể Thiển Thương giết con bé để hãm hại chính mình. Mà Thiển Thương làmuội muội của Thiển Ức, nàng cũng không thể để cô ta chết được! Hơn nữa, chiêu này thật sự rất độc ác, ép mình tới đường cùng. Dù nàng có nói là Thiển Thương làm, thì nàng cũng không thoát được tội chủ mưu, dù nàngdùng thôi miên dẫn dắt đối phương thừa nhận chuyện này không liên quangì đến mình, cũng không có ai tin tưởng. Nếu đã vậy, cần gì phải lôiThiên Thương ra nữa? Đây mới là nguyên nhân vì sao lúc nãy nàng địnhnhận lỗi. Nếu nói là Thiển Thương bị Mộ Dung Song sắp đặt, thì nàng tin, nhưng nếu nói chính bản thân Thiển Thương có thể nghĩ ra chiêu thức xảo diệu đến vậy thì đánh chết nàng cũng không tin, vậy ai là người đứngphía sau thúc đẩy chuyện này?! Nhìn Hình bộ thượngthư ở cách đó không xa, Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Muốn bắt ta, e không dễdàng như vậy.” Nếu đã không thể phá thế cờ này, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác. Nhớ đến lời nói của Mộ Dung Song hôm qua, nói sẽ chờ nàngtrên đường xuống suối vàng, như vậy hẳn ả ta cũng đã tính toán tới ngàyhôm nay. Ván cờ này nàng thua ả, thua ở tình cảm dành cho Thiển Ức và sự tin tưởng đối với Thiển Thương. Nhưng nàng không phải người ngồi chờchết, nếu thật sự bị bắt giữ, dù Bách Lý Kinh Hồng và mình có năng lựcđến tận trời, cũng không thể rũ sạch được tội danh này, chưa biết chừngphía trước mặt vẫn là con đường chết!!! “Làm người,đừng quá tự tin!” Giọng nói nho nhã vang lên, chính là từ Mặc Khiếu đang phe phẩy quạt lông vũ đi tới, nhìn Tô Cẩm Bình, cười lạnh nói: “Cứtưởng rằng cô có mệnh phượng hoàng trời sinh, vốn nên là mẫu nghi thiênhạ, không ngờ tâm địa lại độc ác như thế!” Bách LýKinh Hồng giật mình buông xác Bách Lý Dung ra, đứng dậy nói: “Sư phụ,Cẩm nhi không làm chuyện này.” Sự thật sờ sờ trước mắt, đây là âm mưucủa Mộ Dung gia, là do Thiển Thương gây nên, với trí tuệ của sư phụ, sao có thể không đoán ra?! Nhưng mọi người vừa nhìn thấy Mặc Khiếu liền phản ứng rất mạnh mẽ. Quốc sư. Đó là Quốc sư của NamNhạc bọn họ, lời quốc sư đại nhân đã nói ra, làm sao sai được?! Ngay lập tức, một toán quân cấm vệ lao vào, là người mà Kinh Triệu phủ doãn mang tới, bao vây toàn bộ đại điện. Mọi người đều bị dẹp sang một bên, trong phòng chỉ còn lại Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng, Mặc Khiếu, quân cấmvệ, và Bách Lý Dung nằm trong vũng máu. “Đồ nhi, con còn nhớ ta nói gì không?” Ánh mắt nho nhã quét về phía Bách Lý Kinh Hồng. Đương nhiên hắn nhớ rõ, sư phụ nói với mình rằng, sư phụ không tính được mạng của nàng… Như vậy, việc sư phụ hiểu lầm là nàng làm, cũng hẳn là chuyện có thể xảy ra, dù sao sư phụ cũng không thân thuộc với nàng. “Sư phụ…” “Không cần nói nữa, mạng của nàng mang sao thiên sát, ta vốn cảm thấy nàngkhông xứng với con, nếu thực sự trở thành Hoàng hậu, chưa biết chừng sẽthành yêu nữ hại nước hại dân. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, dù vi sưkhông muốn nghi ngờ nàng cũng không được!” Sắc mặt Mặc Khiếu rất lạnhlùng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình còn nghiêm nghị hơn cả lúc mới gặp. Mạng mang sao thiên sát à?! Tô Cẩm Bình còn không biết mình còn gánh cáidanh này nữa đấy. Đôi mắt phượng nheo lại, bàn tay lặng lẽ nắm chặt NgưTràng, đã đến nước này, dù nàng có thể chứng mình mình trong sạch, thìMặc Khiếu cũng không bỏ qua cho nàng, chỉ đơn giản với cái danh ‘mạng có sao Thiên sát’ kia thôi… Nàng hơi hất cằm lên: “Vậy xin Quốc sư chỉgiáo!” Câu nói vừa dứt, bóng người đỏ rực nhanh chóng tấn công Mặc Khiếu, đánh thẳng chính diện! Nàng biết mình làm thế nàychẳng khác nào hoàn toàn thừa nhận mình là hung thủ, nhưng hiện giờ, yếu thế sẽ càng chết thảm hơn, vì nàng đã thoáng đoán được ai đang đối phónàng! Mặc Khiếu giơ quạt lông vũ đánh lại, nụ cười lạnh hiện rõ trênmôi: “Trẻ con ngu dại!” Mặc Khiếu ra tay không chútlưu tình, nội lực mạnh mẽ đàn áp vào tận gan phổi người ta. Tô Cẩm Bìnhbiết nếu so đấu với ông ta, chỉ có thể áp sát lại gần thì mình mới cóphần thắng, nếu cách xa ra một chút sẽ mất ưu thế của mình, thậm chí còn hoàn toàn bị sa vào trạng thái bị khống chế, vì thế nàng luôn giữkhoảng cách rất gần với Mặc Khiếu! Người bên cạnhcũng vội lao tới giúp đỡ Mặc Khiếu, có điều Tô Cẩm Bình đánh thẳng taykhông hề lưu tình chút nào, trong lúc tranh đấu còn dễ dàng lấy đi mạngsống của không ít quan cấm vệ! Mặc Khiếu nhìn thấy vậy, trong mắt hiệnlên vẻ tán thưởng nhưng xuống tay càng nặng hơn, tuyệt đối không thể giữ lại cô gái này!!! Thi thể quân cấm vệ ngã la liệtxuống đất. Những người còn lại thấy vậy cũng không còn dám bước lên nữa, hèn nhát đứng sang một bên, cầm đao theo dõi. Ngaykhi đang đánh nhau, Tô Cẩm Bình chợt lật ngược lại đâm thẳng về phíangực Mặc Khiếu, nhưng không ngờ Mặc Khiếu lại đứng im không nhúc nhích.Tô Cẩm Bình giật mình vội thu tay lại, ông ta là sư phụ của Bách Lý Kinh Hồng, nàng không thể giết ông ta được! Nhưng vừa thu tay lại, mộtchưởng của Mặc Khiếu lập tức phóng về phía nàng… Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh thấy vậy vội ra tay hóa giải chưởng lực của Mặc Khiếu, nhưng đột ngột ngưng tụ nội lực hoàn toàn không thể đấu lại được chiêu thức mà Mặc Khiếu đã tính toán từ trước. Chưởng này của ông tavẫn đánh vào người Tô Cẩm Bình hơn một nửa. “Phụt—.”Tô Cẩm Bình phun ra một ngụm máu tươi, chống một tay xuống đất mới không bị ngã xuống. Điều tối kỵ của sát thủ, chính là thất thần trong lúcgiết người. Không thể mềm lòng. Dù chỉ là một chút sơ hở cũng có thể đưa mình vào chỗ chết. Nhưng hôm nay nàng lại phạm điều tối kỵ đó, chỉ vìđối phương là sư phụ của Bách Lý Kinh Hồng, chỉ vì hai chữ ‘tình yêu’,cây đao trên tay nàng đã cùn đi, không bao giờ là ‘yêu nghiệt’ đánh đâuthắng đó không có thứ gì ngăn cản được nữa!!! MặcKhiếu làm nàng bị thương nàng nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng,ông ta bước nhanh tới định xuống tay, thì Bách Lý Kinh Hồng đã chắntrước mặt nàng, thân hình cao ngấy như cây tùng, đôi mắt xám bạc nhìnthẳng vào Mặc Khiếu: “Sư phụ, không ai được phép động tới nàng.” Vừa rồi hắn không ra tay, là vì tin rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng không ngờ sư phụ lại… “Ý của ngươi là, ngươi muốnrút kiếm ra với vi sư sao?” Sắc mặt Mặc Khiếu lạnh lùng chưa từng có,ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy vẻ thất vọng. Sắcmặt lãnh đạm không thay đổi, nhưng dưới tay áo bào rộng, bàn tay siếtchặt lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sư phụ, đồ nhi sẽ không rútkiếm ra với người, nhưng nếu người muốn động đến Cẩm nhi, trừ khi conchết!” Mấy lời này khẳng định rằng hắn sẽ không đánhtrả, nhưng dù mất mạng cũng sẽ che chở trước mặt nàng! Dòng máu đỏ tươiứa ra từ khóe môi Tô Cẩm Bình, tuy bị nội thương nhưng cũng không nặng,chỉ cần điều dưỡng một chút là ổn, nhưng lúc này không có cơ hội chonàng điều dưỡng. Ý chí của nàng cố gắng gượng dậy, cuối cùng không gượng nổi nữa liền ngã sụp xuống đất. Mặc Khiếu chợt cườilạnh: “Ngươi cho rằng ta không nỡ đánh ngươi sao?” Vừa dứt lời, ông taliền tung một chưởng về phía Bách Lý Kinh Hồng. Cứ tưởng rằng khi nguyhiểm tới trước mặt, hắn sẽ ra tay theo bản năng. Nhưng không ngờ hắnthật sự đứng đó, chưa nói đến chuyện đánh trả, ngay cả một chút ý phòngngự cũng không có. Chưởng phong đã tới trước mặt, không thể thu lại được nữa, đánh thẳng vào người Bách Lý Kinh Hồng khiến hắn ngã xuống đất! Có điều, hắn lại nhanh chóng đứng thẳng người, máu đỏ tươi chảy ứa ra từkhóe môi mỏng, ánh mắt nhìn Mặc Khiếu vô cùng kiên nghị, giọng nói hơiđứt quãng: “Sư… sư phụ, không được động đến nàng. Dù thế nào, cũng không thể… không thể động đến nàng!” “Ngươi!” Mặc Khiếutức khí, nhìn khuôn mặt trước mặt này như trùng khớp với khuôn mặt xinhđẹp trong trí nhớ, ông ta không thể nào nhẫn tâm tung một chưởng tiếpđược, nhưng bảo ông ta thả Tô Cẩm Bình thì ông ta cũng không làm được.Cô gái kia tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Bách Lý Kinh Hồng, nhấtđịnh sẽ phá hủy đế nghiệp của Hồng nhi!!! Đang lúc giằng co, một giọng nói nhã nhặn như sen trắng chợt vang lên ngoài cửa: “Phiền các vị nhường đường!” Giọng nói này là của Lăng Viễn Sơn! Ánh mắt của mọi người trong phòng đềunhìn về phía cửa. Một người đàn ông áo trắng chậm rãi bước tới, mangtheo khí chất thánh thiện tinh khiết, đôi mắt như nước suối lẳng lặngnhìn thi thể trên mặt đất, ánh mắt chất chửa sự thương cảm, sau đó y lại nhìn về phía Tô Cẩm Bình, cái nhìn này chứa đựng cảm xúc phức tạp hơnrất nhiều, giống như đang nhìn tri kỷ, lại giống đang nhìn bằng hữu.Trong mắt vừa có chân tình lại thoáng có cảm kích, thậm chí còn có chútkiến định. Ánh mắt này khiến ngực Tô Cẩm Bình cứng lại, chợt loángthoáng hiểu được đối phương bước vào đây làm gì. Ngay sau đó, Lăng Viễn Sơn thu mắt lại, nhìn Mặc Khiếu, nói: “Quốc sư, Lăng Viễn Sơn vào để nhận tội…” “Lăng Viễn Sơn, ngươi im ngay!” Tiếng quát vang lên từ miệng Tô Cẩm Bình!Nàng và Lăng Viễn Sơn chỉ gặp gỡ vài lần, y có lý do gì mà nhận tội chomình chứ? Nếu là vì hai chữ ‘bằng hữu’ mà nàng nói lúc trước, thì nàngthà rằng chưa từng kết giao với y còn hơn!!! Sáu chữnày vừa vang lên, Lăng Viễn Sơn khẽ cong môi cười, trong trắng xinh đẹpnhư mây trắng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng thoáng có ý cười, nhưng lời mà y nói ra lại không chút do dự vì câu nói của Tô Cẩm Bình: “Công chúa Dung Nguyệt là do ta giết!” “Cái gì?” Chúng đại thần ngoài cửa thoáng ngẩn người! Công chúa Bình Dương lại lao tới như phátđiên, túm tay áo y gào lên: “Viễn Sơn, chàng nói lung tung gì thế!Chàng…” “Không! Không phải y! Là do ta giết!” Đây làsai lầm của một mình Tô Cẩm Bình nàng, là do nàng dễ dàng tin người, làdo kiên quyết cố chấp với cái chết của Thiển Ức, nên mới dẫn tới tìnhtrạng hôm nay. Dù chết, nàng cũng không thể liên lụy bất kỳ ai! Vừa rồi vốn không ai nhận tội, giờ lại thi nhau tranh tỗi, khiến người takhó phân xử được ai thật ai giả! Khiến họ khó hiểu nhất là, vì sao Tháitử phi và một tiểu quan thanh lâu lại đứng ra bảo vệ nhau?! Lăng Viễn Sơn khẽ cười: “Thái tử phi, tuy lần trước tại hạ giúp cô, nhưng cô cũng không cần gánh tội thay tại hạ. Đã dám làm, đương nhiên phải dámnhận!” Y, chẳng có toan tính gì cả. Chỉ là vì không thể nhìn được lại có người vô tội đổ máu trước mắt mình, không nhìn được có người như chanhư mẹ tái sinh của mình chịu oan ức mà chết, không nhìn được… người con gái nói với mình rằng mọi người đều bình đẳng lại gặp chuyện không may, nên là, y mới bước ra. Mấy lời này của y, nhìn nhưkhuyên giải, nhưng thực ra cũng là đang giải thích với mọi người vì saoTô Cẩm Bình lại giúp mình. Dù là gánh tội thay nàng, y cũng không quêngiữ gìn thanh danh cho nàng. Vì sao trên đời này lại có người có tâm địa tinh tế đến như vậy chứ? Nhưng trong lòng Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấy vôcùng giận dữ, ánh mắt như bắn ra lửa, điên cuồng gầm lên với Lăng ViễnSơn: “Lăng Viễn Sơn, huynh nên nhìn cho rõ, huynh là người, không phảiđấng cứu thế!!!! Ta không cần huynh gánh tội cho ta!!!” Y không phải đấng cứu thế!!! Y không cần phải hy sinh chính mình vì bất cứ ai cả!!! Mặt công chúa Bình Dương cũng đầy vẻ kinh hoàng, kéo tay y: “Viễn Sơn, chàng có biết chàng đang nói gì không?” Lăng Viễn Sơn lãnh đạm rút tay áo mình trong tay nàng ta ra: “Đương nhiên ta biết ta đang nói gì. Công chúa Dung Nguyệt từng hạ nhục ta trong yếnhội của công chúa Bình Dương. Chẳng lẽ… khụ khụ, chẳng lẽ công chúa quên sao?” Nói đến đây, y chợt biến sắc rồi nôn ra một nhúm máu đen. Vừa nhìn thấy máu đen, mọi người đều giật mình, không ngờ y uống thuốc độc! Y cũng chỉ có thể uống thuốc độc trước rồi mới vào đây. Nếu không, chờngười của Hình Bộ tra hỏi, y phải giải thích thế nào về việc rõ ràng y ở phủ Thái tử mà có thể giết Bách Lý Dung ở phủ Tề quốc công?! Chỉ cóchết, mới không có ai đối chất nữa! Y lau máu đen bên môi, nhưng dòngmáu đó lại chảy ra, lau thế nào cũng không hết được. Y quay đầu nhìn TôCẩm Bình, cười nhạt nói: “Thật ra, trên đời này vẫn có rất nhiều điềutốt đẹp… chỉ là… nàng phải nhớ kỹ… đừng đánh mất trái tim của mình!” “Lăng Viễn Sơn, đồ ngu ngốc! Huynh là đồ ngu ngốc!!!” Tiếng mắng giận dữ vang lên từ miệng Tô Cẩm Bình, mắt bất giác rơi lệ. Nàng chưa từng biếtrằng, hóa ra trên thế gian này còn có người thực sự thuần khiết đến mứcnày, vì không muốn người khác đổ máu mà tình nguyện hy sinh tính mạngcủa mình. Lăng Viễn Sơn, huynh dùng tính mạng của mình để chứng minh cho ta thấy, thế gian còn rất nhiều điều trong sạch và tươi đẹp sao?! Nhưng mà, huynh có thể đừng chết không?! Ta đã hiểu rồi, ta thật sự đã hiểurồi mà… Ngu ngốc ư?! Y lại cảm thấy, chẳng qua ngườiđời không nhìn thấu mà thôi! Dòng máu đen chảy xuống vạt áo trắng, vôcùng chói mắt. Cơ thể của y cũng dần rũ xuống đất, vạt áo trắng vẽ lênmột đường cong trên không trung, giống như một cây sen trắng sau đó phôbày trọn vẹn vẻ đẹp lu mờ thế gian của mình, lại quay về với cát bụivậy… Ánh mắt trong sạch tinh khiết như nước suối nhìn lên cao, chợt bật cười, lẩm bẩm như tự nhủ: “Thật ra, Lăng Viễn Sơn vốn không nên sống trên thế gian này…” Lời vừa dứt, đôi mắt chậm rãi nhắmlại, không còn mở ra nữa… Thật ra… y quên nói chonàng biết, y thích nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng nói “Mọc từ bùnlầy mà không nhiễm, tắm trong nước trong chẳng lẳng lơ” ấy, y đã thíchrồi… Nhưng mà, y biết, y không xứng đáng! Y là tiểu quan thanh lâu, không xứng nói thích nàng, càng không xứng để nói… yêu! Y nghĩ, nàng vĩnh viễn không biết tâm sự y giấu dưới đáy lòng, dù đếnchết cũng sẽ không nói ra. Nhưng có thể chết vì nàng, y thật sự rất vuisướng, rất vui sướng… “Không—-” Tiếng kêu vang lêntận chín tầng trời. Tô Cẩm Bình không hề ngờ rằng, có một ngày, nàng sẽđau đớn vì một người mà mình chưa từng để ý đến mức này. Lăng công tử với tài đánh đàn có một không hai, xinh đẹp khiến thế gian ngỡngàng kia, cây sen trắng thuần khiết không vướng bận hồng trần đó, cứlẳng lặng nằm xuống đất, không có nụ cười, không còn hơi thở… mà tất cảchỉ vì nàng! Chỉ vì sự ngu xuẩn của nàng, chỉ vì sự tin người củanàng!!! Nàng có tư cách gì mà khiến một người vừa gặp mình vài lần phảichết vì mình chứ? Nàng có tư cách gì chứ? “Cẩm nhi…” Nhìn dáng vẻ bi thương của nàng, Bách Lý Kinh Hồng chợt có chút ghen tị với Lăng Viễn Sơn, nếu người chết là mình… Tô Cẩm Bình cố gắng gượng dậy bước tới bên Lăng Viễn Sơn, nhìn khuôn mặtnhư thiên sứ của y nàng chợt nở nụ cười. Phải, Lăng Viễn Sơn nói rấtđúng, y vốn không nên tồn tại trên thế gian này. Một người sạch sẽ nhưy, căn bản không nên bước tới trần thế bẩn thỉu này, y là cây sen trắngđộc lập khác biệt giữa chốn nhân gian, đến một cách thuần khiết và ra đi không chút vướng bận. Cho tới tận lúc chết, cũng không làm bẩn cõi niết bàn/ chốn cực lạc trong lòng y. Công chúa Bình Dương vừa rơi nước mắt vừa lau máu đen bên môi y, Tô Cẩm Bình lại khẽ nói:“Không cần phải lau, dù có bẩn đến đâu, thì y cũng là người sạch sẽ nhất trên đời này!” “Ha ha…” Công chúa Bình Dương ngẩnngười rồi bật cười. Đúng thế, chàng là người sạch sẽ nhất, dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều coi chàng là hung thủ giết người, thì nàngcũng không tin!!! Một màn kịch kết thúc bằng cái chết và lời thú tội của Lăng Viễn Sơn! Dù trong lòng mọi người vẫn còn rấtnhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ đã có người nhận tội, hơn nữa chết khôngcó ai đối chất, bọn họ cũng không có cách nào khác. Tô Cẩm Bình được gỡtội, Kinh Triệu phủ doãn vội tiến cung phục mệnh. Mọi người đi hết, Tô Cẩm Bình mới nhìn về phía Thiển Thương: “Có thể nói cho ta biết vì sao không?” “Vì ngươi hại chết tỷ tỷ của ta!” Thiển Thương biết đối phương đã biết làmình, nếu những người khác còn ở đây, cô ta sẽ thừa nhận rồi kéo Tô CẩmBình xuống nước cùng mình. Nhưng hiện giờ không còn người dư thừa nữa,cô ta cũng lười phải giả vờ vô tội, bước tới từng bước, ánh mắt đầy vẻoán hận, “Ngươi cho rằng ngươi đối xử tốt với ta, thì ta sẽ cảm kíchngươi ư?! Nằm mơ!” Cô ta hận, hận chính mình đã tính toán tới bước nàymà vẫn không thể hại chết người phụ nữ chết tiệt này! Tô Cẩm Bình đứng dậy, cắn môi chịu đựng chân khí chạy loạn trong cơ thể,chậm rãi đi tới trước mặt cô ta: “Đúng thế, là ta hại chết tỷ tỷ ngươi,vì sự sơ suất của ta mới để Mộ Dung Song và Quân Lâm Mộng thuận lợi đánh muội ấy thế thảm rồi đẩy muội ấy chết chìm trong hồ.” “Cái gì?! Ngươi nói láo, không thể có chuyện đó!” Mộ Dung Song là ân nhâncủa mình, chính ả nói với mình rằng tỷ tỷ bị người phụ nữ này hại chết,sao có thể… Đôi mắt phượng ẩn chứa nụ cười lạnh, lãnh đạm nói: “Không thể à?! Cả hoàng cung Đông Lăng có vô số người biếtQuân Lâm Mộng là người giết tỷ tỷ ngươi, có cần ta đưa ngươi đi đối chất không? Tỷ tỷ ngươi nói, nhà của các ngươi lúc trước ở Tây Võ, nếu ta và muội ấy xuất cung được, muội ấy sẽ đi tìm ngươi, sau đó chúng ta sẽsống ẩn dật ở quê hương của hai người, sống những ngày tháng bình bìnhyên yên. Nhưng vào ngày chúng ta chuẩn bị xuất cung, thì muội ấy chết,bị người ta dìm chết tươi, nếu không phải vì muốn báo thù cho muội ấy,ta cần gì phải đối đầu với cả Mộ Dung gia?” “Khôngthể nào! Ngươi lừa ta! Không thể nào!” Ánh mắt Thiển Thương đầy vẻ bốirối, sao lại thế được, chắc chắn không thể thế được! “Ngươi phải biết rằng, ta muốn giết ngươi chỉ đơn giản như bóp chết một conkiến, vậy ta có lý do gì để lừa ngươi?” Nàng lạnh lùng nhìn cô ta, ánhmắt không còn nhìn được ra cảm xúc gì. Thiển Thươngsuy sụp lùi lại hai bước, trong lòng đã chấp nhận sự thực này. Đúng thế, bây giờ nàng chỉ tùy tiện tìm một lý do cũng giết được mình, mà mìnhcũng chẳng có giá trị lợi dụng với nàng, vậy nàng còn lừa mình làm gì?! Không chờ cô ta nghĩ nhiều, Ngư tràng trong tay Tô Cẩm Bình đã cắm sâu vàongực cô ta! Thiển Thương kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn nàng không tinnổi. Cô ta nghĩ Tô Cẩm Bình nói với mình nhiều như vậy, là vì nể mặt tỷtỷ mình mà tha mạng cho mình. Nhưng không ngờ nàng lại xuống tay giếtmình không chút do dự! Nhìn thẳng vào mắt nàng, cô ta chợt phát hiện ratrong mắt nàng ngập tràn sự đau đớn và kiềm nén. Thiển Thương hỏi: “Vì…vì sao?” Không phải nàng rất quan tâm đến tỷ tỷ sao? Sao có thể nhẫn tâm xuống tay giết người có dung mạo giống tỷ tỷ như đúc chứ? Nhìn vào mắt cô ta, Tô Cẩm Bình cố kìm nén sự đau đớn cùng cực trong lòng,nói từng chữ một: “Ngươi có biết không, dù ngươi có hận ta, cũng khôngnên lấy đi mạng sống của hai người khác! Bách Lý Dung hoàn toàn vô tội,Lăng Viễn Sơn cũng có tội tình gì đâu? Nhát đao này, ta đòi lại thay họ, khi nào ta chết đi, xuống địa ngục, ta sẽ tự nhận lỗi với tỷ tỷ ngươi!” Vừa dứt lời, nàng rút Ngư Tràng ra, cơ thể Thiển Thương chậm rãi rơi xuống đất, hai mắt vẫn mở lớn không thể tin… Nhìn gương mặt giống mặt Thiển Ức như đúc kia, Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấytrong lòng quặn lên đau đớn. Thiển Ức, Thiển Ức, em sẽ hận ta sao? Cuối cùng, cơ thể Tô Cẩm Bình rũ xuống đất, xung quanh vang lên những tiếng kêu hoảng hốt…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]