Chương trước
Chương sau
Bốn đại ám vệ ở ngoài cửa cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ này của Tô Cẩm Bình đều thấy yên lòng. Thật ra, trong lúc còn chưa kịp nhận thấy, thì bọn họ cũng đã coi cô gái kia là chủ nhân của mình, trở thành một nửa của điện hạ rồi, vì thế, khi nhìn thấy nàng nằm trong lòng điện hạ khóc vô cùng thương tâm, bọn họ cũng rất lo lắng, giờ rốt cuộc cũng thở phào được một hơi. Có điều, sau khi thở phào xong, bọn họ đều làm gì nhỉ? —
“Các huynh nghĩ, có phải điện hạ thật sự không kiềm chế được, nên đã làm gì đó với Hoàng tử phi, vì thế…” Diệt xoa cằm, cười rất bỉ ổi.
Khóe miệng Linh nhi giật giật nhìn người đã từng là cấp trên của mình, Diệt đại nhân mà cô vẫn luôn rất kính trọng đột nhiên lộ ra đức hạnh thô bỉ như thế, nhất thời khiến cô cảm thấy đầu óc mình như ngu đi.
Phong nhướng mày nói: “Lúc ấy điện hạ bế Hoàng tử phi lên xe ngựa, vì mưa quá lớn nên điện hạ nói gì đó mà ta không nghe rõ. Có điều, lại nghe thấy Hoàng tử phi gào ầm lên mấy tiếng “cút đi”, còn nghe được tiếng giãy dụa nữa, không bao lâu sau thì Hoàng tử phi bắt đầu khóc!”
Vừa nói xong, không chỉ hắn ta, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chẳng lẽ Diệt đã đoán đúng?! Điện hạ… khụ khụ… vừa dùng sức mạnh sao?!
Ở phương diện này, năng lực cảm nhận của Tu là kém cỏi nhất, nhưng lúc này cũng nghe hiểu bọn họ nói gì, nhíu đôi mày rậm nói: “Hay là Hoàng tử phi đã mang thai cốt nhục của điện hạ?!”
“Các huynh nghĩ là bé trai hay bé gái?” Đây là giọng của Phong.
“Chắc là bé trai rồi. Điện hạ trả giá đắt như vậy, còn dùng đến sức mạnh, nếu còn không sinh cho chúng ta một vị thiếu chủ, kế thừa y bát của điện hạ thì thiệt thòi quá!” Giọng nói của Diệt.
Sắc mặt Vẫn hơi phức tạp, lạnh lùng nói: “Sau này phải bảo vệ Hoàng tử phi cho tốt!”
Sau đó, mấy người đàn ông bắt đầu ồn ào hơn, tranh luận xem rốt cuộc là con trai hay con gái, sau này ai bảo vệ Hoàng tử phi, nghiễm nhiên coi là Tô Cẩm Bình đã có rồi…
Đầu Linh nhi đầy vạch đen, nhìn những người từng là cấp trên trực tiếp của mình này, thực sự có cảm xúc muốn bước tới tát cho họ mấy cái, bọn họ thế này là suy nghĩ quá nhiều hay là đầu óc thoát khỏi lộ trình?!
Đúng lúc này, một cô gái có dáng người nhỏ xinh mặc áo hồng bước tới, nhìn dáng vẻ tranh luận hứng khởi của mấy người kia, liền lườm một cái không hề khách khí, nói: “Diệt đại nhân, ngài tìm thuộc hạ tới có việc gì sao?”
Lúc này Diệt mới ngừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, mặt đầy vẻ bi thương nói: “Dĩ Mạch, sau này cô không nhìn thấy ta nữa rồi!”
“Ngài sắp chết à?” Cô ấy đáp lại một câu theo phản xạ, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của Diệt, cô ấy lại bồi tiếp câu nữa: “Vậy thì tốt quá!”
Chân Diệt lảo đảo suýt thì ngã, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể: “Không phải ta sắp chết, mà là cô cũng bị điều sang bảo vệ Hoàng tử phi như Linh nhi!”
“À, thất vọng thật!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp một câu dửng dưng như không.
Thất vọng? Thất vọng à? Không phải mình sắp chết thì cô ấy rất thất vọng sao? Khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của các huynh đệ, hắn ta liền hét to: “Ta muốn ra ngoài trồng cành Đông Nam, đừng có ai níu kéo ta!!!”
Tiếng cười lớn vang lên…
Thời khắc này, Hủy nấp ở một nơi gần đó nhìn nhóm thuộc hạ của mình, trong mắt cũng đầy ý cười. Từ khi Hoàng tử phi xuất hiện, điện hạ cũng đã nở nụ cười. Mà điện hạ vui vẻ, thì bọn họ cũng hay cười đùa hơn, cô gái kia giống như một tia sáng mặt trời, mang lại cho bọn họ sự hy vọng và ấm áp. Quả thật, cũng rất xứng với điện hạ…

“Rầm” một tiếng vang lên, mọi thứ trong phòng Vân Tử Y đều rơi đầy đất, “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?! Thượng Quan Cẩm dựa vào cái gì? Xuất thân không bằng ta, tài năng không bằng ta, trừ khuôn mặt ra, nàng có gì tốt chứ? Vì sao Tam điện hạ chỉ nhìn một mình nàng? Rốt cuộc Vân Tử Y ta kém gì nàng?!”
Thị tỳ bên cạnh nàng ta không dám rên lên một tiếng nào, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn nàng ta phát tiết cơn giận. Mỗi lần Đại tiểu thư giận dữ, ai dám nói thêm một câu hoặc hắt hơi một cái cũng sẽ bị kéo ra ngoài xử tử.
Cho đến khi mọi đồ đạc vốn có trong phòng đều bị ném vỡ, Vân Tử Y mới ngừng tay, hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, Thượng Quan Cẩm, ta sẽ không để cho ngươi cao hứng lâu đâu, ta cam đoan!!!

Ở phủ Trấn quốc công lúc này đang bận đến mù trời, Mộ Dung Song bị đánh còn có nửa cái mạng, đại phu đang chữa trị cho ả!
Trấn quốc công Mộ Dung Việt nghe mấy người con trai báo lại, sắc mặt cũng sa sầm xuống. Dù nói thế nào thì Mộ Dung Song cũng là trưởng nữ duy nhất của phủ Trấn quốc công, đã bị Bách Lý Kinh Hồng hạ nhục các kiểu, giờ lại bị đánh đến mức chỉ còn nửa hơi thở để người ta khiêng về, tất nhiên cũng khiến lão tức giận không nhẹ. Lão lạnh mặt nghe Mộ Dung Phong nói nửa ngày, rồi mới lên tiếng: “Nói vậy, chuyện này là do một tay vị biểu tiểu thư của Vân gia kia bày ra? Nàng và Song nhi cũng có thù riêng sao?”
Thân là một trong các đại thế gia, Mộ Dung gia đương nhiên cũng có hệ thống tình báo cực kỳ rộng, Mộ Dung Phong giới thiệu ngắn gọn thân thế của Tô Cẩm Bình, biết nàng từ đâu đến, nhưng lại không biết vì sao Tô Cẩm Bình biến thành Thượng Quan Cẩm, sau đó lại kể lại chuyện mâu thuẫn giữa Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Song và Tô Cẩm Bình, cuối cùng cũng nói đến chuyện Mộ Dung Song và Quân Lâm Mộng cùng giết Thiển Ức.
Mộ Dung Việt nghe xong, cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Hôn sự với Tam hoàng tử không có nhà này còn có nhà khác, dù sao, người muốn cưới đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc cũng nhiều vô cùng, kẻ muốn có sự hậu thuẫn của Mộ Dung gia lão cũng không ít, ví dụ như Đại hoàng tử hiện nay thoạt nhìn có vẻ có phần thắng nhất chẳng hạn. Mà Thiển Ức chẳng qua chỉ là một thị tỳ, chết thì chết đi, lão cũng không tin sau lần phát tiết này Thượng Quan Cẩm vẫn không chịu thôi.
“Chờ muội muội con tỉnh lại thì khuyên nhủ con bé một chút. Hôn sự với phủ Tam hoàng tử cứ thôi đi, Cẩn phi chết rồi, Mộ gia cũng xuống dốc, Hoàng tử này cũng chẳng còn giá trị gì nhiều. Ta vốn cũng chẳng hài lòng với hôn sự này. Còn về Thượng Quan Cẩm kia, dù gì cũng chỉ là một tiểu nha đầu tâm tư hơi xảo quyệt một chút, dạy dỗ chút cũng không sao, nhưng tốt nhất là đừng khiến quan hệ với phủ Tề quốc công quá căng thẳng!” Mộ Dung Việt lên tiếng phân phó Mộ Dung Phong.
“Vâng, phụ thân đại nhân!” Đáy mắt hắn ta hiện lên tia lạnh lẽo, hôm nay không cẩn thận nên mới để Thượng Quan Cẩm kia thành công, dù sao cũng là muội muội hắn ta, chẳng yêu thích gì mấy, nhưng cũng vẫn cứ là muội muội. Hôm nay bị đánh không chỉ là thể diện của một mình Mộ Dung Song mà còn là thể diện của cả mấy người bọn họ, nên hắn ta cũng phải khiến nàng trả giá một chút mới có thể nguôi ngoai oán hận được.

Trên xe ngựa, Tô Cẩm Bình vẫn ngồi trên đùi Bách Lý Kinh Hồng, một lúc lâu sau nàng mới chợt nhận ra hôm nay bọn họ thân mật quá mức, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi đùi hắn, nhưng cánh tay hắn lại vòng lấy eo nàng khiến nàng không cử động được.
Giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng: “Hôm nay… nàng ghen à?”
“Ai ghen? Ghen với ai?” Tô Cẩm Bình giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức to giọng hỏi lại.
“Nàng cứ nói xem?” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười kín đáo, nếu không ghen, sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ như thế?
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu lườm hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn thờ ơ như trước nhưng trong mắt lại hiện rõ ý cười, càng cảm thấy nếu mình thừa nhận rằng mình ghen tuông, thì khuôn mặt kia không phải sẽ to bình thường nữa rồi! Vì thế, nàng nói: “Không có! Tô Cẩm Bình ta chưa bao giờ ghen!” Giọng điệu mười phần chắc chắn.
“Thật sao?” Lại là một câu hỏi đầy ý cười.
Nàng lặng lẽ nghiến răng: “Thật!”
“Thật sao?” hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhất định phải bắt nàng thừa nhận mới được.
“Thật!” Trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
“Thật sao?”
“Thật cái em gái nhà chàng ấy! Bách Lý Kinh Hồng, có phải chàng lại muốn ăn đòn không?” Nàng hung hăng nghiến răng gầm lên.
Hắn nghe vậy, im lặng một lúc lâu sau mới thản nhiên nói, sắc mặt rất nghiêm trang: “Chổi lông gã đã đánh gãy rồi!” Nói xong, trong mắt hắn xuất hiện vẻ đắc ý, không chỉ gãy chổi lông gà, mà cả kinh thành Nam Nhạc đã không còn tìm được một cọng lông gà nào nữa rồi.
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu cười lạnh nhìn hắn: “Có phải chàng còn định nói, không chỉ chổi lông gà bị gãy, mà chàng còn diệt trừ hết cả gà rồi không?”
Nàng nói vậy, hắn thoáng ngẩn người, lúng túng nói: “Sao… sao nàng biết?” Mặt hắn hiện rõ vẻ xấu hổ.
“Tiểu Hồng Hồng, hình như ta quên ko nói cho chàng biết, trừ lông gà, lông vịt, lông ngỗng, các loại lông đều có thể làm chổi được. Cho nên tốt nhất là chàng đừng cao hứng quá sớm!” Tô Cẩm Bình nói xong, sắc mặt vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến da đầu người ta run lên.
“…” Vậy, có phải hắn lại nên diệt trừ hết các động vật có lông không? Dù sao, cả đời này hắn cũng không muốn bị vật kia chiêu đãi lần thứ hai đâu.
Lúc này mưa đã tạnh, người ngoài xe có thể nghe rõ ràng câu chuyện của bọn họ. Phong hơi kinh ngạc nhìn Linh nhi, nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Tối hôm qua sau khi quay về, điện hạ rất kỳ quái…” Hắn ta vẫn nhớ rõ nụ cười quỷ dị kia, cho đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy da đầu run bần bật.
Tuy nhỏ giọng, nhưng không thoát được tai của hai người trong xe ngựa, cơ thể người nào đó rõ ràng hơi cứng lại, sau đó dưới ánh mắt trêu tức của Tô Cẩm Bình, gương mặt bạch ngọc ửng hồng, tối hôm qua đúng là mất hết cả mặt mũi rồi!
Linh nhi đầy vẻ thần bí, đang muỗn nói lại chợt nhớ đêm qua khi điện hạ vào phòng cô nương có dặn, “nghe thấy cái gì cũng không cho phép nói ra!” Sắc mặt cô ấy chợt cứng lại, vội vàng lắc đâu nói: “Ta cũng không biết!”
Đời người thống khổ nhất chính là biết được một chuyện vô cùng thú vị, cực kỳ muốn chia sẻ với mọi người, nhưng mà lời lên tới miệng, lại vì sự an toàn của mình mà không thể nói ra một chữ nào, chỉ có thể âm thầm cao hứng một mình mỗi khi nhớ lại chuyện này. Loại cảm giác phức tạp này khiến cô cảm thấy thà rằng không biết còn hơn, thống khổ lắm!!!
“Thật sự không ghen sao?” Hắn vẫn chưa bỏ qua, muốn chính miệng nàng nói ra sự quan tâm với mình.
Tô Cẩm Bình bị hỏi cũng thấy phiền, tức giận nói: “Nếu bà đây nói là ghen thì sao?” Nàng khó chịu, vô cùng khó chịu, dù cuối cùng hắn rõ ràng vẫn chọn mình, nhưng nàng không thích là không thích cái cách hắn dùng ngữ điệu tình cảm đó để nói với người con gái khác, dù nàng biết đó là muội muội ruột của hắn, nàng cũng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu thì thế nào, hắn có thể vì nàng mà xa lánh muội muội ruột của mình sao? Không thể nào!!!
Nghe nàng trả lời hắn mới khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất đẹp mắt: “Con bé là muội muội!” Ngay cả dấm chua của muội muội mà nàng cũng uống sao?
Tô Cẩm Bình lườm một cái khinh thường, quay đầu lười đáp lại hắn, biết ngay sẽ là vậy mà!
“Nếu nàng không thích, sau này ta không để ý tới con bé là được.” Bên tai vang lên giọng nói của hắn, thanh lãnh nhưng đầy cưng chiều. Để mấy người Diệt chú ý đến sự an toàn của nàng ấy, làm tròn nghĩa vụ của ca ca này là được, cũng không cần phải tự mình ân cần.
“Thật sao?” Nàng cũng bắt chước hắn.
Nhẹ nhàng đáp: “Thật!”
“Thật sao?” Để cho tên này cảm nhận được chút cảm giác bị người ta hỏi đi hỏi lại câu “thật sao” cho biết!
Khóe miệng hắn hơi giật giật, biết nàng giở mánh khóe liền không nói đến vấn đề này nữa. Hắn đổi đề tài, nghĩ đến chuyện hiện giờ vẫn khiến mình cảm thấy thật chướng mắt: “Lúc đó, nàng cười cái gì?”
“Lúc nào?” Tô Cẩm Bình không kịp hiểu.
Đôi mày đẹp của hắn nhíu lại, không tự nhiên nói: “Lúc đó ấy.”
“Lúc đó là lúc nào?” Sau đầu đã xuất hiện vạch đen.
Khuôn mặt lãnh đạm xuất trần đối diện với nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thấy nàng không có nửa phần muốn nói, liền nhẹ giọng nói: “Không muốn nói cũng không sao.”
Nói là nói vậy, nhưng trên mặt hắn đâu hề có ý muốn thôi chứ.
“Ta thật sự không nhớ!”
“Thì là… là lúc Lăng Viễn Sơn rời đi ấy.” Lúc ấy khi Lăng Viễn Sơn đi, có nói với công chúa Bình Dương một câu, tùy duyên đừng gượng ép, khi đó nàng liền nhoẻn miệng cười, chẳng lẽ là vì Bình Dương không có được trái tim của Lăng Viễn Sơn nên nàng thấy cao hứng sao?
“Ồ, thì ra chàng cũng biết ghen!” Tô Cẩm Bình gật gù đắc ý cảm thán, sau đó nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ chán nản, nàng liền cười nói: “Ta cười là vì cái vị Lăng công tử đó, thật ra có thể tu tiên được. Chàng không phát hiện là mấy câu y nói ra giống hệt mấy câu mà các vị cao tăng đắc đạo thường nói sao?”
Hắn nghe vậy cũng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Chỉ có nguyên nhân đó thôi?”
“Chàng còn hy vọng có nguyên nhân gì khác?” Nàng đen mặt nhìn hắn. Nàng chợt phát hiện ra, khi ghen lên rồi thì đàn ông còn ghê gớm hơn phụ nữ rất nhiều, đặc biệt là kiểu đàn ông đã ngạo kiều lại thích ra vẻ này.
Hắn gác cằm lên vai nàng, giọng nói cao ngạo vang lên: “Không hy vọng!”
Giọng nói rõ ràng là lạnh đến mức có thể khiến người ta chết cứng, người cũng lãnh đạm đến ghê người, nhưng nhìn hắn lúc này, Tô Cẩm Bình lại thấy hắn y như một chú thỏ ngây thơ, thật đúng là… vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét!
“Thật ra, ta, đẹp hơn y mà!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Khóe miệng nàng giật giật: “Ta biết!”
“Ta, nhiều tiền hơn y!” Hắn nói tiếp, ngữ khí lạnh lùng.
Gân xanh trên trán lại nảy lên: “Ta cũng biết!”
“Đánh đàn, ta cũng không thua y.” Dường như hắn đang xác thực lại, nhắm mắt nói từng từ một.
“Ừ!” Rốt cuộc tên này muốn nói gì?
Đôi mắt sáng đẹp mở ra: “Cho nên, nếu nàng thông minh thì nên chọn ta!” Nói xong, hắn có vẻ rất sợ nàng sẽ nói câu gì đó cự tuyệt, liền vội vàng nói thêm câu nữa: “Ta thật sự rất giàu.”
Cảm giác quen thuộc của buổi sáng hôm nay đã quay trở lại! ấu trĩ, người này thực sự rất ấu trĩ, hơn nữa đã ấu trĩ đến một cảnh giới rất cao rồi! Nàng xoa xoa đầu hắn như xoa đầu con cún nhỏ: “Ta cũng không nghĩ đến chuyện chọn y mà!” Cho nên, chàng thôi đi cho bà, chẳng lẽ chàng không biết chàng như vậy rất đáng yêu sao? Đáng yêu đến mức bà đây muốn ăn sạch chàng cho rồi!!!
Nghe nàng nói câu này, hắn có vẻ rất sung sướng: “Vậy sau này đừng nhìn y!”
“Ừ.” Gân xanh ở thái dương nảy lên.
“Liếc nhiều hơn một chút cũng không được.” Tiếp tục ngây thơ.
“Ừ.” Gân xanh trên tay cũng bùng nổ.
“Thật ra, nàng cũng không nên nói chuyện với y…”
… “Bốp!” một tiếng, đầu của hắn được thưởng ngay một cú thật mạnh, Tô Cẩm Bình dẫm một chân lên ghế ngồi, một tay hung dữ chỉ vào mặt hắn, ánh mắt hung hãn quát to: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có thôi ngay không hả?!”

Bên ngoài màn xe, Phong, Linh nhi và Dĩ Mạch cùng ngẩng đầu nhìn trời không biết phải nói gì, điện hạ nhà bọn họ bị người ta tráo đổi rồi, chắc chắn là vậy!
Đến cửa phủ Tề quốc công, Trần thị đã đang chờ ngoài cửa, thấy bọn họ bước xuống xe ngựa liền nhanh chân bước tới. Lúc này Tô Cẩm Bình vẫn còn không chịu nổi người kia liền đi nhanh về phía trước ném hắn lại sau lưng.
Sau khi xuống xe, Bách Lý Kinh Hồng liền nói với Trần thị: “Vừa rồi mưa quá lớn, ta mời Thượng Quan cô nương cùng uống một tách trà rồi mới về.” Coi như giải thích vì sao lại về muộn như vậy.
Trần thị cười nói: “Đa tạ Tam hoàng tử!”
Linh nhi bước từng bước tới, chỉ vào Dĩ Mạch nói: “Phu nhân, đây là Dĩ Mạch, muội muội ta bị thất lạc nhiều năm, vừa rồi gặp lại ở quán trà, cô nương cũng đồng ý cho Dĩ Mạch đi theo rồi.”
Trần thị khẽ nhíu mày nhưng vẫn đồng ý. Bây giờ Bách Lý Kinh Hồng mới lên tiếng cáo từ, quay người đi, nhưng trong lòng vẫn còn lấn cấn một câu hỏi mà mình chưa hỏi ra, rốt cuộc “yêu vật” là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.