Ngoài cung, bên sườn núi, giữa đình Trường Lang,
Nhìn người bạn tốt say như chết vẫn không ngừng dốc rượu vào mồm ở trước mặt mình, Hoàng Phủ Dật không kìm được liền khuyên bảo: “Được rồi, Tử Hàn, đừng uống nữa, huynh nhìn xem hiện giờ huynh thế nào? Để người khác thấy, liệu còn ai thấy phục huynh nữa không?”
Người đối diện hắn lúc này đã không còn chút vẻ cuồng ngạo tà tứ như thường ngày nữa, nhìn hắn ta có vẻ rất suy sụp, nghe Hoàng Phủ Dật nói xong, tay áo đen phất lên, “Ầm” một tiếng, nước sông bên ngoài đình bắn lên cao khoảng mười trượng, sau một tiếng nổ vang trời, nước lại đồ ầm xuống sông, tản ra từng vòng từng vòng sóng.
Hắn ta cầm vò rượu, đi tới bên lan can, ngồi xuống, chân phải gập lên, đạp trên thành lan can, chân trái buông thõng xuống đất, ngực áo mở rộng, vẫn là khí tức anh hùng phiêu bạt giang hồ kia, nhưng đôi mắt đen như mực lại ảm đạm không chút ánh sáng. Hắn ta ngửa đầu, dốc rượu vào họng, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo cổ, thấm vào vạt áo. Lãnh Tử Hàn ngửa mặt lên trời cười khổ: “Phục ta à? Ta cần ai phục ta chứ? Dù tất cả mọi người trong thiên hạ phục ta thì có tác dụng gì đâu?”
“Cái gì mà công tử Tà, cái gì mà thiên hạ đệ nhất cao thủ, có ích gì chứ? Ha ha ha...” nói xong, hắn ta lại cười điên cuồng, ngửa đầu uống rượu.
“Tử Hàn!” Hoàng Phủ Dật hơi nhíu mày, hôm nay tên này đột ngột xông vào phủ Dật vương, không nói lời nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1455939/quyen-1-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.