“Thập Nương, Thập Nương của ta… Làm sao ta có thể không thương nàng, ta làm sao có thể không thương nàng… Chờ ta, chờ ta…!” Nói xong, ‘hắn’ rút một thanh nhuyễn kiếm, mọi người kinh hãi đang định hô “Hộ giá” thì lại nhìn thấy ‘hắn’ đặt kiếm lên cổ mình.
“Soạt!” một tiếng, thân hình của ‘nam tử’ áo trắng giống như một con bướm gãy cánh, nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Đèn tắt, xung quanh tối đen, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Tiếng nhạc tinh tinh tang tang tấu một làn điệu ưu thương vang lên, giọng ca thanh nhã của nữ tử vang khắp đại điện…
“Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta. Mưa bụi triền miên, giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng. Trầm ngâm nghe tiếng gí, lòng quặn đau. Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết. Nỗi sầu tương tư lặng lẽ, khó tương phùng, chìm vào giấc mộng cuồng si…”
Khi mọi người đang chìm trong làn điệu bi thương này, thì bỗng nhiên giai điệu cao lên, giọng nữ tử cũng cao lên mấy phần…
“Kiếp này đã không còn tìm kiếm, dung nhan mất đi, để lại tiếng thở dài. Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui, quá khứ chỉ còn như hoa trong mộng. Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi. Là tự em vẫn đa tình… Tâm tình không hiểu được, người tiều tuỵ, tan biến trong làn mưa mờ khuất…”
Làn điệu đau buồn này là một ca khúc hiện đại, khiến tiếng khóc của đám phi tần không ngừng vang lên, các đại thần cũng cùng đưa tay lên khẽ gạt nước mắt.
Trong con ngươi màu tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1455902/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.