Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
"Giai Tần, ngươi cũng thật biết đùa, miệng toàn là lời nói bậy bạ, trước sau mâu thuẫn. Túi thơm này không phải là ngươi tự mình làm ra sao? Sao giờ lại biến thành có người giúp ngươi làm rồi! Ai tin ngươi chứ!" Hứa Vi Nhiên vẫn không chịu bỏ qua, gương mặt nàng ta tràn ngập vẻ trào phúng, lời nói cũng rất chanh chua.
Trong đại điện khắp nơi đều là tiếng xì xầm và trách móc, Lưu Di suy sụp quỳ trong điện, ý nghĩ muốn cầu Thẩm Vũ giúp nàng ta lật lại bản án cũng hoàn toàn biến mất. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn các phi tần công khai lên án trong điện, một đám đều gấp đến đỏ mắt, miệng không ngừng nghỉ khắc nào.
Những tiếng ầm ĩ mà bén nhọn đó, toàn bộ đều chen vào trong tai Lưu Di, như là một cây kéo đâm thẳng đến đáy lòng nàng ta, làm đại não nàng ta trở nên trống rỗng, bóng người xung quanh tựa như cũng trở nên mơ hồ, chỉ có những tiếng trách cứ càng lúc càng ầm ĩ.
Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế phượng, xoay viên ngọc thạch tinh xảo trong tay, nàng đã dự đoán được ngày tháng sau này của Lưu Di nhất định sẽ thê thảm vô cùng, đương nhiên nàng cũng sẽ không ra tay trợ giúp.
"Hoàng hậu nương nương." Ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải là Phỉ An Như nhẹ giọng lên tiếng, nàng đối mặt với Thẩm Vũ, giọng nói không tính là lớn.
Mấy người làm ầm ĩ kia tất nhiên là không nghe thấy, chỉ có người ở gần mới nghe rõ, đều đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747184/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.