Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vy Phi.
Hứa Vi Nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy mặt Lưu Di mỉm cười, biểu tình thản nhiên mà đối diện. Ánh mắt hai người đối nhau, một khuôn mặt tức giận, một khuôn mặt lại vô cùng bình thản, hình thành cục diện đối lập. Hứa Vi Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, sự giận dữ trên mặt càng thêm rõ ràng.
“Giai Tần luôn luôn ôn nhu nhàn thục, tất nhiên hào phóng tự cho mình là đúng, cũng chưa từng thấy ngươi giận giữ với ai, thì ra lúc tranh chấp cũng có dáng vẻ như vậy. Nhìn dáng vẻ ngày thường chắc là nhẫn nhịn vô cùng vất vả ha! Trước nay khí chất thần tiên thì cũng chỉ có vậy, không phải cứ trên mặt mang theo bộ dáng tươi cười ung dung trầm ổn là có thể trở thành thần tiên đâu. Gà rừng chính là gà rừng, có làm bộ làm tịch như thế nào cũng không thành phượng hoàng được đâu!” Hứa Vi Nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ dần dần chuyểh thành trào phúng, giọng điệu của nàng ta vô cùng bén nhọn, lời nói khắc nghiệt không màng tình cảm.
Người ở đây đều bị dáng vẻ hùng hổ doạ người của nàng ta làm cho kinh ngạc một chút. Lưu Di đột nhiên ngơ ngẩn, đến khi phản ứng lại, cả khuôn mặt đều thành màu đỏ tía, hiển nhiên là nhẫn nhịn tức giận.
“Được rồi,mỗi lần tới thỉnh an thì miệng không thể ngừng nghỉ. Tóm lại muốn nói ra những lời này để mọi người chế giễu sao? Túi thơm kia cũng là tâm ý nhỏ của Giai Tần, muốn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747182/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.