Edit: Chang Phi. Beta: Kỳ Hoàng Thái phi. Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu với hắn, rồi vịn tay hắn bước đi. Lý Hoài Ân quay đầu thì nhìn thấy phía sau có vài tiểu thái giám nâng mấy cái rương gỗ đi theo. Bên trong nhất định là đặt không ít đồ vật, mấy tiểu thái giám kia nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển, chắc hẳn là rất nặng. Lúc sắp tới cửa đại điện, đoàn người đều dừng bước, Lý Hoài Ân vung tay lên, để cho người đi vào thông truyền. Quả nhiên, lúc tiểu thái giám kia đi ra thì mời Thẩm Vũ tiến điện. Thẩm Vũ đi vào, nhìn thấy Hoàng thượng mặc một bộ thường phục màu nguyệt bạch, ghé bên cạnh bàn, trong tay cầm bút lông sói đang viết cái gì đó. Nam nhân cau mày, hiển nhiên là đang tự hỏi vấn đề nào đó. "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Thẩm Vũ chậm rãi cong lưng hành lễ, giọng nói rất mềm nhẹ, giống như là sợ dọa đến ai đó. Tề Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mỏi mệt trên mặt rất rõ ràng, trên cằm cũng lún phún râu, rõ ràng là đã lâu chưa được xử lý. Trong hai mắt tràn ngập tơ máu đỏ, môi cũng khô nứt đến tróc da. "A Vũ tới rồi à!" Nam nhân vừa mở miệng liền phát hiện tiếng nói của mình vô cùng khàn, mới nhớ tới đã lâu mình chưa uống ngụm nước nào. Chung trà rõ ràng đang đặt ở trong tầm tay, hắn lại nhìn chằm chằm tấu chương hơn nửa ngày cũng không nhớ tới phải bưng lên uống một ngụm trà. Tề Ngọc khẽ thở dài một hơi, vội vàng bưng chén trà lên uống hai ngụm lớn, cổ họng khát khô bỗng nhiên gặp được nước xoa dịu, còn mang theo vài phần đau đớn rất nhỏ. Thẩm Vũ nhẹ nhàng vung tay lên, cung nhân phía sau liền bưng hộp đồ ăn lên, bắt đầu bày biện thức ăn lên bàn nhỏ bên cạnh. Tề Ngọc nhìn thoáng qua bàn đồ ăn dần dần bày đầy, khuôn mặt lộ ra mấy phần thả lỏng, nâng tay lên day day hàng mày nhíu chặt hiện vẻ mỏi mệt. "Hoàng thượng, dùng bữa trước đi. Cho dù tình hình thiên tai nghiêm trọng thế nào cũng phải bảo trọng long thể, mới có thể nghĩ ra biện pháp chu toàn được!" Thẩm Vũ vừa nói vừa đi tới trước long án, giơ tay lên rút cây bút lông sói trong tay nam nhân ra, trực tiếp dắt tay Hoàng thượng đi đến bên cạnh bàn ăn. Hiển nhiên là Tề Ngọc cũng đã đói bụng, cộng thêm Thẩm Vũ đến đây, làm trạng thái cả người hắn đều trở nên thả lỏng. Nên hắn lập tức đứng dậy, đi theo nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh cái bàn. Thẩm Vũ cầm lấy đũa, thức ăn trên bàn đều là món Hoàng thượng yêu thích, nàng tự mình nâng đũa chia thức ăn. Hai người cũng không nói chuyện, một người chuyên tâm chia thức ăn, một người vùi đầu ăn cơm. Hoàng thượng lúc trước đối mặt với đồ ăn đều cảm thấy không có khẩu vị ăn uống nhưng bây giờ lại ăn rất ngon, kết quả của việc mặt trời lặn mới ăn một bữa cơm chính là lúc này hắn ăn liên tiếp hai chén. Lý Hoài Ân đứng ở một bên nhìn, cuối cùng Hoàng thượng cũng ăn no. Trong lòng hắn khẽ thở nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên vẫn phải để Hoàng hậu nương nương tự mình ra trận mới có thể thu phục được Hoàng thượng, nếu không những người khác đều không có cách nào! "Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ ra biện pháp tiết kiệm chi tiêu của hậu cung để giảm bớt áp lực cho quốc khố!" Đợi Tề Ngọc buông chén đũa xuống, Thẩm Vũ đưa khăn lông lên, nhỏ giọng nói ra ý tưởng trong lòng. Hoàng thượng nhướng nhướng mày, trên mặt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc mấy, hắn nhẹ nhàng xua xua tay, hiển nhiên là cũng không ôm kỳ vọng lớn lao gì đối với lời nói của Thẩm Vũ. "Trẫm biết nàng đã nhiều ngày ở trong Phượng Tảo cung nghĩ biện pháp, hơn nữa những quản sự đó đều bị nàng triệu tập đến gặp, chi phí hậu cung đều bị giảm bớt. Nhưng đã điều chỉnh qua một lần, trẫm tin tưởng thực lực của nàng, nếu lại điều chỉnh tiếp, chỉ sợ sẽ khiến cho hậu cung rung chuyển. Dù sao những nữ nhân đó đều được vàng bạc nuôi lớn, ăn sơn hào hải vị, nếu như lại điều chỉnh nhiều, chỉ sợ thế lực gia tộc phía sau bọn họ cũng sẽ đứng ra lãi nhãi." Tề Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đưa tay lên sờ gò má Thẩm Vũ, ánh mắt mang theo vẻ chuyên chú. Khóe miệng nam nhân lộ ra mấy phần cười khổ, những triều thần đó miệng lưỡi rất lợi hại. Hắn cũng không muốn bị chụp lên cái tội danh đến nữ nhân cũng không nuôi nổi! Thẩm Vũ đã giảm chi tiêu hàng tháng của hậu cung một lần, hơn nữa còn gọi các quản sự đến, điều chỉnh hết những chỗ có thể bị cắt xén lại, quản lý chặt chẽ. Hiện tại đang là thời kỳ đặc thù, tuy có không ít cung nhân bị tổn hại ích lợi, nhưng cũng không có ai dám gây chuyện. Nếu còn cắt giảm lần nữa, rất có khả năng sẽ có người nhảy ra gây chuyện. "Tất nhiên thần thiếp sẽ không giảm tiền tiêu hàng tháng nữa. Các muội muội trong cung này đã không được Hoàng thượng sủng, tất nhiên chỉ có thể dựa vào bạc để chống đỡ sinh hoạt. Vài ngày trước đó thần thiếp rảnh rỗi không có việc gì làm đã sắp xếp lại danh sách phi tần hậu cung một chút, nên đã nghĩ ra một biện pháp giảm bớt lượng chi tiêu lớn cho hậu cung." Thẩm Vũ xua tay, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, mang theo mấy phần tự tin. Tề Ngọc thấy nàng chắc chắn như thế, liền dịch sang bên người nàng, vẻ mặt nhìn nàng càng thêm chăm chú. "Thần thiếp lật qua danh sách, mới phát hiện hậu cung có hơn tám trăm phi tần lớn lớn bé bé. Trong đó những người đã được sủng hạnh qua mà còn sống chỉ có hơn hai trăm người, nói cách khác là có hơn sáu trăm người Hoàng thượng chưa sủng hạnh qua. Thậm chí cũng chưa gặp qua các nàng nhưng phí chi tiêu của các nàng ở hậu cung nhất định là chiếm một phần rất lớn. Thần thiếp nghĩ nếu có thể thả các nàng xuất cung, có thể cho những người đó đoàn tụ với người nhà, không cần phải ở lại một mình trông cung điện, lại có thể bớt được rất nhiều bạc." Giọng nói của Thẩm Vũ mang theo sự nghiêm túc, nàng nhẹ nhàng phất phất tay, mấy tiểu thái giám kia liền nâng rương gỗ tới, bày biện chỉnh tề từng cái một, hơn nữa còn mở nắp rương ra, để các chủ tử tiện tìm đọc. Tề Ngọc nhìn mấy cái rương tràn đầy danh sách kia, lập tức nhướng mày, có vẻ như rất bất mãn. Hắn tạm dừng một lát, mới lạnh giọng hỏi: "Nàng nói là trẫm phí công nuôi dưỡng sáu trăm người? Lại còn nuôi bảy tám năm trời!" Vẻ mặt Hoàng Thượng có hơi kích động, hiển nhiên hắn rất khó tiếp thu việc chính mình tốn một bó bạc lớn để nuôi không nhiều người như vậy. Lý Hoài Ân ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu lên, lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hoàng thượng trước nay đều không háo sắc nhưng thỉnh thoảng có để mắt đến nữ nhân nào vẫn sẽ triệu hạnh. Cũng có lúc tú nữ ở phục tuyển được Hoàng thượng chọn trúng nhưng sang ngày hôm sau hắn đã quên luôn, mà một lần quên này nói không chừng sẽ quên rất nhiều năm. Bởi vậy nữ nhân trong hậu cung có bao nhiêu người còn chưa thị tẩm, căn bản là Hoàng thượng không thể biết được, càng không quan tâm. Ngay cả Lý Hoài Ân cũng không nhớ rõ, những danh sách này đều là Thẩm Vũ thẩm tra đối chiếu với ghi chép thị tẩm trước kia, rồi sàng lọc chọn ra, hơn nữa còn ghi chú rõ ràng gia thế bối cảnh của các nàng rồi phân loại. Thẩm Vũ bị hắn hỏi đến ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới gật gật đầu theo bản năng, trên mặt vẫn còn vẻ khó hiểu. Vì sao Hoàng thượng lại có dáng vẻ như bị tổn thương thế kia, thật ra những phi tần không được thị tẩm mới chính là người bị hại mà! "Sáu trăm người này tất nhiên là không thể giữ lại trong cung, nhưng nếu lập tức thả ra nhiều người như vậy nhất định sẽ gây ra xôn xao lớn, nên nghĩ biện pháp khác mới được!" Tề Ngọc không hề nghĩ ngợi, cũng có cùng ý tưởng với Thẩm Vũ. Tốn nhiều bạc phí công nuôi dưỡng nữ nhân, loại mua bán lỗ vốn này hắn đã làm nhiều năm, lúc này thừa dịp muốn giảm bớt chi tiêu, cho dù thế nào cũng phải đưa hết những người này ra mới được! "Việc này, thần thiếp cũng đã nghĩ ra được biện pháp tốt rồi!" Thẩm Vũ nghe thấy hắn nói như thế, ý cười trên mặt càng thêm ngọt ngào hơn mấy phần, rõ ràng là đang chờ hắn đưa ra vấn đề này. Nàng đã ngồi ở Phượng Tảo cung nhiều ngày không phải là ăn cơm trắng, vì có thể đưa những nữ nhân này xuất cung, nàng đã suy nghĩ ra không ít biện pháp, hiện tại đúng lúc để dùng tới rồi. Tề Ngọc ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt giảo hoạt kia của nàng, khóe miệng hơi cong lên, càng chen dịch sang bên cạnh nàng. Thẩm Vũ bèn dựa vào bên tai hắn, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói ý nghĩ của mình cho hắn biết. "Được, Hoàng Hậu không hổ là chính thê của trẫm, giúp trẫm phân ưu!" Sau khi Tề Ngọc nghe xong, ánh mắt lập tức sáng ngời, hiển nhiên là rất vừa lòng đối với chủ ý này. Hắn trực tiếp giơ tay lên ôm Thẩm Vũ, còn mạnh mẽ mà vỗ hai cái sau lưng nàng, tỏ vẻ chính mình rất vừa lòng. Thẩm Vũ suýt nữa bị hắn vỗ chết, cũng may Hoàng thượng cao hứng như thế, nàng cũng đắc ý theo. Dù sao những nữ nhân này là Hoàng thượng muốn đuổi đi, sau này cho dù cảm thấy hậu cung quạnh quẽ tịch mịch, cũng kiên quyết không thể trách lên đầu Thẩm Vũ. "Nhưng trước đó trẫm cảm thấy còn phải tìm một biện pháp, khiến những nữ nhân này nhả ra những thứ tốt đã vớt được ở hậu cung ra! Trẫm đã nuôi sống các nàng ấy nhiều năm rồi, tốn không ít tiền tài, đương nhiên cũng tồn tại những người không có bản lĩnh, ngay cả cung nhân cũng có thể bắt nạt. Trẫm muốn tìm các phi tần có chỗ dựa, chờ đến lúc muốn cho các nàng xuất cung, tài vật trên người, nhất định phải cho các nàng mang đi. Cho nên trước đó, trẫm phải nghĩ ra một biện pháp cướp đoạt sạch sẽ đã!" Tề Ngọc nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay ra, rồi nói ra ý tưởng trong đáy lòng mình. Hắn hơi híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên đối với loại chuyện phí công nuôi dưỡng nhiều người thế này, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đương nhiên Thẩm Vũ hiểu rõ ý của Hoàng thượng, trong sáu trăm người kia, tuy rằng chưa thị tẩm nhưng cũng thường xuyên lộ mặt, đơn giản là đã tìm được chỗ dựa ở trong hậu cung rồi, thay chỗ dựa của mình làm chút chuyện thương thiên hại lý, nên chiếm được chỗ tốt chỉ sợ cũng có không ít. Hoàng thượng không hy vọng những phi tần này mang theo đồ vật thuộc về hậu cung mà rời đi. Hoàng thượng mới vừa nghĩ ra một cái ý tưởng, hắn lập tức nói cho Thẩm Vũ nghe, hơn nữa còn muốn nàng mau chóng thực hiện. Lúc Thẩm Vũ đi ra Long Càn cung cũng đã sắp tới giờ dùng bữa tối rồi, nàng vội vàng trở về Phượng Tảo cung, vội vàng truyền nhiệm vụ xuống. Ngày hôm sau, Hoàng hậu hạ mệnh lệnh với phi tần các cung. Khu vực Tây Nam gặp phải tai họa địa chấn nghiêm trọng, người của Đại Tần các nơi đều góp tiền xuất lực, đưa lương thực đi Tây Nam. Vì thế các vị phi tần hậu cung tất nhiên cũng không thể bị bỏ lại phía sau, áp dụng hình thức ghi danh quyên tặng tài vật, quần áo, trang sức. Chờ đến sau khi quyên tặng chấm dứt, sẽ dán bảng truyền ra, mười người quyên tặng nhiều nhất cùng mười người quyên tặng ít nhất đều sẽ có tên trên bảng! Sau khi ý chỉ này của Hoàng hậu nương nương vừa mới đưa ra, hậu cung lập tức chấn động. Còn không đợi có người phản bác, Hoàng hậu nương nương đã để cung nhân rút ra từ các cung bày bàn cùng ghế dựa ra, hiển nhiên là chuẩn bị thu vật phẩm quyên tặng. Thẩm Vũ vì đảm bảo công bằng sẽ không để xuất hiện tình trạng cung nhân lén cắt xén, cho nên mỗi cung điện đều sẽ rút ra một cung nhân để giám sát lẫn nhau, căn bản không thể làm rối loạn kỷ cương. Đã có vài vị chủ tử phái người tới tặng đồ, vẫn là mấy người Thẩm Uyển, Thôi Cẩn tương đối tích cực, dù sao lấy sự hiểu biết của các nàng đối với Thẩm Vũ, trước khi chưa rõ nguyên nhân vẫn nên dựa theo lời Thẩm Vũ nói mà làm, nếu không đến lúc đó chỉ có thể lưu lạc đến nỗi mất mặt mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]