Edit: Thẩm Tiệp dư.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tuy rằng vừa rồi Thẩm Vũ không nói rõ, nhưng Tề Ngọc lại hiểu ý trong lời nói của nàng. Hắn hơi nheo mắt lại nhìn nàng, mang theo vài phần áp bức.
"Vậy Hoàng thượng tự trèo lên hái lê đi, thần thiếp đỡ thang cho người, có ngã cũng đừng trách mắng thần thiếp!" Thẩm Vũ vừa nói vừa giơ tay lên làm bộ muốn đỡ thang.
Đôi tay của Thẩm Vũ mảnh khảnh, hơn nữa còn mềm yếu không có lực, Tề Ngọc cẩn thận liếc mắt xem xét, liền cảm thấy cánh tay nhỏ trông như nhánh cây này chắc chắn sẽ không đỡ được thang, trừ khi hắn muốn ngã chết. Hơn nữa Thẩm Vũ cực kỳ mang thù, vừa rồi Tề Ngọc đối với nàng như vậy, đến lúc đó chắc chắn bị nàng trả thù.
"Được, trẫm làm thang cũng được, nhưng chỉ một lần này thôi. Các ngươi đều quay người đi cho trẫm!" Cuối cùng Tề Ngọc lựa chọn thỏa hiệp, hắn thấp giọng nói, quay đầu lạnh lùng phân phó cung nhân.
Bọn người Lý Hoài Ân vô cùng nghe lời xoay người, đưa lưng về phía hai người Thẩm Vũ, vẻ mặt rất kinh ngạc, trong lòng liên tục cảm thán. Hoàng thượng sẽ không thật sự để cho Hoàng hậu nương nương cưỡi lên đó chứ?
Bởi vì không nhìn thấy tình hình phía sau, cho nên mọi người chỉ có thể tự suy đoán ở đáy lòng, phía sau rốt cuộc là một bức tranh như thế nào?
Tề Ngọc lạnh mặt nhìn lướt qua một vòng, ngoài hắn và Thẩm Vũ thì không có người thứ ba nhìn thấy, đáy lòng hắn mới thả lỏng một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747166/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.