Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Cát Sung dung.
Hắn lại lần nữa nhìn nhìn cảnh tượng bên trong, yên lặng mà thở dài. Ừ, hai người bọn họ cũng không lớn, chỉ mới năm sáu tuổi thôi, đúng là chẳng có lúc nào thôi tìm đường chết cả!
Nhảy dây nhảy đến mức cả hai cùng té, hai người nhìn nhau không hé răng, chậm chạp bò dậy. Tề Ngọc còn đang dùng một tay che cằm, cảm giác từ chỗ dưới cằm đến môi đã bị nàng đụng cho tê rần. Đương nhiên là Thẩm Vũ cũng không khá hơn chút nào, trán của nàng bị xương của nam nhân này húc đau điếng.
Hai người đều mang vẻ vô cùng đau khổ, như là vết thương chồng lên vết thương.
Tề Ngọc đột nhiên ném dây thừng trong tay mình sang một bên, mắt lạnh nhìn Thẩm Vũ, rõ ràng còn mang theo vài phần quở trách. Thẩm Vũ ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười lấy lòng nhìn về phía hắn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, mộng tưởng đến chuyện thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này.
“Hoàng Thượng, thần thiếp không cố ý. Thần thiếp vốn không giỏi nhảy dây, nhưng rất thích nhảy không dây. Hay là mình bỏ dây thừng xuống, Hoàng thượng và thần thiếp nhảy giống ban nãy, cũng có thể rèn luyện thân thể, trừ lạnh làm ấm người!” Thẩm Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức nảy ra ý hay, nàng vừa nói vừa kéo xiêm y hắn lấy lòng.
Tề Ngọc khép hờ mắt, trông như không tiếp thu nổi đề nghị này của nàng. Nhưng nếu muốn hắn nhặt lại dây thừng, hắn thà quăng lên xà nhà để thắt cổ, chứ không nhảy dây nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747104/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.