Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Nga Quý tần.
Chỉ có nửa lưng của Thẩm Vũ là đặt trên giường, lơ lửng như vậy làm cho nàng có chút lo lắng, theo bản năng vươn hai tay múa may, tựa như muốn ôm lấy Hoàng thượng để chống đỡ.
Tề Ngọc nhìn nàng giãy giụa một lát, sự hưng phấn trong mắt hắn càng ngày càng mạnh mẽ. Hắn đưa một tay ra bắt lấy hai cổ tay của Thẩm Vũ, một tay khác nhẹ nhàng ôm eo nàng, theo tư thế này rồi bắt đầu vận động.
Lực va chạm của nam nhân quá mạnh, Thẩm Vũ cảm giác cả người đều bị đâm trượt ra ngoài, dường như phần lưng tiếp xúc với giường càng ngày càng nhỏ. Tay nàng theo bản năng bắt đầu giãy giụa. Cuối cùng nam nhân cũng chú ý đến người nàng một chút, buông tay Thẩm Vũ ra, ôm lấy nàng, một tay bế nàng lên, để hai chân nàng quấn quanh eo hắn, vận động lên xuống.
Hắn nhanh chóng đổi tư thế như vậy làm cho nàng có chút váng đầu, chỉ là ý thức chưa kịp tỉnh táo thì lại đắm chìm vào trong xúc cảm dạt dào.
Tề Ngọc ôm nàng, gần như không cần suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng kéo nàng thay đổi vài kiểu tư thế, cuối cùng bắn ra một hồi mới xem như là kết thúc. Hai người trần trụi, cả người đều là mồ hôi, nằm đối diện nhau trên giường, đến cử động cũng không muốn.
Tề Ngọc nghỉ ngơi một lát. Tuy hiện tại hắn thật sự rất mệt, nhưng cũng không để bản thân ngủ thiếp đi, tiện tay khoác áo ngoài lên người, lập tức bế nàng đi về phía bể tắm nước nóng. Sau khi vào nội các, hắn quay đầu lại, cất cao giọng phân phó bên ngoài: "Lý Hoài Ân, dẫn người vào thu dọn, thuận tiện đặt thánh chỉ lên long sàng, trẫm đích thân tuyên đọc!"
Nam nhân phân phó vài câu rồi ôm nàng đi thẳng vào bể tắm nước nóng. Lý Hoài Ân đợi bên ngoài, thấy bên trong không còn động tĩnh gì nữa, đang cảm thấy may mắn thì hắn lại nghe thấy mấy câu kia của Hoàng thượng, lập tức ảo não trong lòng.
Mới vừa rồi vì vội vàng đi đường nên hắn chưa trộm nhìn xem rốt cuộc Xu Tu nghi này được tấn phong phân vị gì. Vốn hắn nghĩ dù sao hắn cũng là người đọc thánh chỉ, nên lát sau sẽ biết ngay thôi. Nào ngờ Hoàng thượng lại thay đổi! Bây giờ hắn có muốn nhìn thì cũng không thể nhìn được.
Lý Hoài Ân âm thầm càu nhàu vài câu trong lòng, không dám trì hoãn nữa, vội vàng dẫn người đi vào.
Lúc tắm gội, tư thế của Thẩm Vũ cực kỳ chật vật. Miệng vết thương của nàng chưa thể dính nước, cho nên nàng chỉ có thể đặt một chân trên thành bể mà thôi. Nhưng mực nước của bể nước nóng này lại tương đối sâu, nàng gác một chân lên như vậy, lập tức cảm thấy mình không thể ngồi được. Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc phát lòng từ bi, ôm nàng tắm rửa.
Vì hai người đều ân ái quá độ, nên chỉ đơn giản rửa sạch một chút, rồi lau khô người. Nội điện đã được thu dọn gọn gàng, Thẩm Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy thánh chỉ đặt trên long sàng. Tề Ngọc đặt nàng lên giường, cầm thánh chỉ quơ quơ trước mặt nàng.
"Thánh chỉ này chính là cho A Vũ. Đoán xem, trẫm sẽ cho nàng phân vị gì?" Khuôn mặt nam nhân lộ ra vài phần ý cười trêu chọc, trong giọng nói vẫn còn sự thỏa mãn sau khi hoan ái. Rõ ràng là mới vừa giải quyết nhu cầu sinh lý xong nên hắn cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Thẩm Vũ khép hờ đôi mắt, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt. Nàng vô thức phất phất tay, khẽ hừ vài tiếng, rõ ràng là không có hứng thú.
"A Vũ, trẫm chính là cho nàng một phân vị tốt, đoán đúng sẽ có thưởng!" Sau khi tắm gội xong, tinh thần Tề Ngọc tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên xem thánh chỉ này như là lễ vật ban cho Thẩm Vũ. Trong lòng hắn thầm mong đợi sau khi Thẩm Vũ nhìn thấy thánh chỉ kia thì vẻ mặt sẽ vui sướng đến thế nào.
Thẩm Vũ vẫn chìm đắm trong cơn buồn ngủ, căn bản không muốn đáp lại hắn. Nàng nghĩ mình liều sống liều chết hầu hạ hắn trên giường dưới giường, một phân vị thì có là gì! Những người không phải liều mạng hầu hạ kia, chỉ đi theo chơi đùa một chuyến còn được phân vị nữa là! Nàng vốn nên được cái tốt nhất!
"Nếu tần thiếp đoán đúng, Hoàng thượng có thể đổi phân vị này thành Chính Nhất phẩm hoặc là phân vị cao nhất đúng không?" Cuối cùng Thẩm Vũ cũng mở mắt ra. Nàng ngáp một cái, nhỏ giọng hỏi một câu.
Hoàng thượng vốn đang hứng thú bừng bừng, khuôn mặt lập tức đông cứng lại, ánh mắt hung ác nhìn về phía Thẩm Vũ. Thẩm Vũ không lạ gì phản ứng này của hắn, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, chuẩn bị ngủ trước.
"Đáng thương một tấm chân tình của trẫm đều bị chó tha mất rồi. Thục phi, về cung của nàng mà ngủ đi! Trẫm muốn độc chiếm long sàng!" Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng. Nàng dám không nể mặt mũi như vậy, nhưng hắn lại không tiện phát hỏa.
Tục ngữ nói nã nhân thủ đoạn, cật nhân chủy đoạn [1]. Hắn mới vừa ăn sạch sẽ Thẩm Vũ, cho nên bây giờ không thể phát hỏa với nàng. Vì thế hắn đành nhấc chân đá đá nàng, trực tiếp ném thánh chỉ trong tay về phía nàng.
[1] Nã nhân thủ đoạn, cật nhân chủy đoạn: nhận được lợi lộc từ người khác, nên khi người kia làm sai cũng không thể lên tiếng.
Vừa vặn thánh chỉ lăn tròn, từ từ lộ ra một khoảng nhỏ nội dung bên trong. Thẩm Vũ khẽ nâng mi mắt, lập tức nhìn thấy năm chữ "Tòng Nhất phẩm Thục phi", khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên. Đời trước dùng thời gian 6 năm mới được phân vị Chiêu nghi, kiếp này chỉ dùng nửa năm đã đạt được Tòng Nhất phẩm.
Trong tứ phi "Hiền Lương Thục Đức", Thẩm Vũ đứng hàng thứ ba. Nàng không biết đám người Trang Phi được phong phân vị gì, nhưng trong lòng vẫn nhảy nhót không ngừng. Nàng vươn ngón trỏ, chậm rãi vuốt ve năm chữ kia.
Tề Ngọc cho rằng Thẩm Vũ đã ngủ say, trong lòng càng thêm buồn bực, liền quay mông đưa lưng về phía nàng, chuẩn bị đi ngủ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Sau khi vào cung, Thẩm thị A Vũ hầu hạ bên trẫm đã sáu tháng 21 ngày. Hằng ngày thấy nàng tươi cười, xinh đẹp duyên dáng, mị nhãn như tơ. Mỗi khi trẫm nhớ tới đều xao xuyến trong lòng. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đặc biệt phong làm Tòng Nhất phẩm Thục phi, khâm thử!" Thẩm Vũ đè thấp giọng, vô cùng nhu hòa và chuyên chú, giống như đọc thư tình cho tình lang nghe vậy.
Chữ viết trên thánh chỉ như rồng bay phượng múa, quen thuộc đến mức làm da đầu nàng tê dại. Kiếp trước cộng với kiếp này, nàng tiếp thánh chỉ trên dưới chục lần, chỉ là lời văn trong thánh chỉ này lại làm chóp mũi nàng chua xót.
Nàng vào cung không phải sáu tháng 21 ngày, mà là 6 năm sáu tháng 21 ngày.
Khi Thẩm Vũ bắt đầu đọc câu đầu tiên, Tề Ngọc đã dựng lỗ tai lên, nghiêm túc lắng nghe. Không thể không nói, ngày thường nghe giọng đọc lanh lảnh của Lý Hoài Ân chỉ cảm thấy thánh chỉ hắn ban xuống lạnh như băng mà thôi. Hiện tại nghe thanh âm dịu dàng của nữ tử, hắn mới phát hiện Lý Hoài Ân đã làm bẩn thánh chỉ thần thánh của hắn biết bao nhiêu!
Thanh âm của Thẩm Vũ bắt đầu run rẩy, Tề Ngọc cũng cảm thấy không thích hợp. Cho đến khi hai chữ cuối cùng mất đi ngữ điệu vốn có, nghẹn ngào làm người khác lo lắng, thì hắn vội vàng xoay người lại. Khi nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Vũ, hắn không khỏi ngây người.
Thẩm Vũ nâng thánh chỉ, hốc mắt đỏ lên, cả người run rẩy, giống như đang cố chịu đựng điều gì đó vậy. Nước mắt vẫn tuôn trào, một giọt lệ "Tách" rơi xuống thánh chỉ, vừa vặn đúng chữ "lòng" trong "xao xuyến trong lòng". Màu mực đen rất nhanh bị nhòe đi, không nhìn rõ nữa.
"A Vũ, nàng làm sao vậy? Có phải cảm thấy trẫm ban phân vị chưa đủ tốt hay không? Hiền phi đã ban cho người khác, nếu không nàng đổi thành Lương phi đi!" Tề Ngọc đột nhiên ngồi dậy, nâng ống tay áo lên lau nước mắt cho nàng.
Trên thế giới này, điều hắn không thể chịu đựng được nhất chính là nữ nhân khóc. Cho nên ai dám khóc trước mặt hắn, nhất định sẽ bị hắn tra tấn một trận. Nhưng chỉ có mình Thẩm Vũ, bất luận là nàng gào khóc, hay là yên lặng rơi lệ, thì hắn đều sẽ dùng đồ tốt để đổi lấy việc nàng không rơi lệ nữa.
Tuy vị cửu ngũ chí tôn kia cũng nhận thấy điểm kỳ quái này của mình, nhưng lại âm thầm nghĩ: Nữ nhân xinh đẹp thì không nên khóc. A Vũ là người sinh ra để tươi cười!
Thẩm Vũ thấy hắn tùy ý sửa lại thánh chỉ đã định lúc trước, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nàng ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ lên, nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng muốn thay đổi như chong chóng vậy sao?"
Tề Ngọc vung tay lên, không để ý nói: "Dù sao thì người khác cũng không biết, chỉ là trẫm cảm thấy phong hào "Lương" không hay, vẫn là Thục phi thuận tai hơn. Đợi sau này A Vũ lập công nữa, trẫm hứa cho nàng phân vị Hoàng Quý phi!"
Thẩm Vũ khẽ cười với hắn, cảm xúc sầu muộn trong lòng đã tiêu tan hết. Hoàng thượng hứa ban cho phân vị Hoàng Quý phi, thật ra nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nàng khóc là bởi vì lời Hoàng thượng viết trong thánh chỉ vô cùng rõ ràng chính xác, từ lần đầu tiên nàng gặp Hoàng thượng đến ngày hôm nay.
"Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng, nhưng thần thiếp không cần Hoàng Quý phi gì cả. Thần thiếp chỉ hy vọng sáu tháng 21 ngày sau này, bên người Hoàng thượng còn có thần thiếp bầu bạn!" Thẩm Vũ khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong, lộ ra ý cười dịu dàng.
Tề Ngọc ngửa đầu cười to, cất cao giọng nói: "Toàn bộ hậu cung cũng chỉ có A Vũ dám nói với trẫm như vậy mà thôi!"
Thẩm Vũ cũng nở nụ cười theo hắn, ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ nhất định sẽ thành công. Cuối cùng nàng cũng từ "Tần thiếp" trở thành "Thần thiếp" rồi. Nghe khẩu khí của Hoàng thượng, có vẻ dưới Hiền phi chính là nàng. Nàng cách mục tiêu cũng càng ngày càng gần!
Thẩm Vũ từ Tu nghi trở thành Thục phi, chỉ trong chốc lát tin tức này đã lan truyền khắp hậu cung. Cùng với vô số châu báu quý hiếm ban thưởng cho Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ chính thức đạt danh hiệu sủng phi, đương nhiên cũng không ai dám vọng tưởng vị trí này!
Trong cung của các phi tần, bao gồm cả trong cung của vị Hiền phi mới được tấn phong đã có cung nữ truyền tin tức này vào, sắc mặt Hiền phi ngay lập tức trở nên cứng đờ. Thẩm Vũ đúng là không lên làm Hoàng Quý phi, nhưng lại thật sự bám sát phía sau nàng.
Vượt qua nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi. Dựa vào trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với nàng ta, có lẽ không đến ba tháng, nàng - phi tần có phân vị cao nhất hậu cung này cũng sẽ thoái vị! Thẩm Vũ thay thế nàng, trở thành người đứng đầu thế lực thế gia, thống lĩnh hậu cung!
Những người khác thì không có biểu hiện gì, ngay cả Đức phi bị vượt mặt cũng có vẻ mặt bình tĩnh. Nàng ta theo Hoàng thượng đến hành cung, tất nhiên biết Thẩm Vũ được sủng ái như thế nào. Chỉ là sau khi nghe thấy tin tức này, tuy thần sắc nàng ta không có gì khác thường, nhưng móng tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Thục muội muội không hổ là người trong lòng Hoàng thượng, nhanh như vậy đã thay đổi phong hào. Cũng may vẫn là cùng âm, nếu gọi sai thì không nghe ra rồi!" Hiền phi cố gắng nở nụ cười, nhưng lại vô cùng cứng nhắc khó coi, tâm tình vốn đang tốt cũng hoàn toàn biến mất.
"Về hết đi, bổn cung mệt rồi!" Hiền phi tự biết mình thất thố, ngay cả mấy câu vừa nói ra kia cũng không thể hiểu được, mất đi phong độ và chuẩn mực thường thấy. Nàng cũng không định viện cớ để lấp liếm, trực tiếp phất tay, vẻ mặt lộ ra vài phần mệt mỏi.
Mọi người ôm tâm tư khác nhau mà lui xuống. Có không ít phi tần quen biết nhau cùng tụ tập lại, nhỏ giọng bàn luận cục diện trong hậu cung hiện giờ.
Ngoại trừ tỷ tỷ Thẩm Uyển nhà mình ra, Thẩm Vũ ở chung với bất cứ ai cũng đều không xa không gần. Thậm chí đích tỷ Thẩm Kiều cũng bị Hoàng thượng đưa vào lãnh cung, bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy nhất định trong đó có Thẩm Vũ gây khó dễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.