Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Hơi thở ấm áp của Tề Ngọc phả vào cổ khiến nàng cảm thấy nhồn nhột. Trâm phượng kia hẳn là tác phẩm ưng ý nhất của Hoàng thượng, sau khi cài trâm xong, hắn liền vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Vũ lên, nheo mắt đánh giá tỉ mỉ.
Động tác của Thẩm Vũ hơi ngưng lại, nàng không dám dùng sức lộn xộn, chỉ sợ sẽ làm trâm phượng mỏng manh vỡ vụn, đến lúc đó lửa giận của Hoàng thượng bốc lên thì nàng cũng không biết phải dẹp thế nào.
"Đợi một chút, trẫm mang gương đến cho nàng!" Hoàng thượng lộ ra mấy phần ý cười, hiển nhiên là hết sức hài lòng với chiếc trâm phượng này, hắn vừa nói vừa đứng lên đi về phía trước.
Hắn đến gian ngoài lấy một chiếc gương đồng nhỏ trên bàn trang điểm rồi quay lại soi cho Thẩm Vũ, để nàng tự nhìn cho rõ.
Thẩm Vũ từ từ nghiêng đầu, cẩn thận xoay một chút để thấy trâm phượng cài trên tóc. Sau khi nước đường đặc lại thì trở nên trong suốt, phối hợp với mái tóc đen của nàng quả nhiên là vô cùng phù hợp.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay gom búi tóc lại, trên mặt vô thức nở một nụ cười trong veo. Tề Ngọc ném gương đồng đi, đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng. Trước đó do bận chuyện xuất hành tránh nóng, hơn nữa chuyện tự động thủ giải quyết nhu cầu sinh lý thật sự là bóng ma tâm lý đối với hắn, vì vậy hắn vẫn chưa hề chạm vào Thẩm Vũ.
Việc làm đồ chơi bằng đường này hắn đã lên kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747055/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.