Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Lý Hoài Ân nhỏ giọng vâng mệnh rồi lại liếc mắt nhìn chiếc diều rách nát đang trôi nổi trên mặt nước, cuối cùng hắn không ra tay được nên nói với hai tiểu nội giám đang đứng chờ ngoài đình: "Dọn dẹp hết đống này đi. Không phải e ngại ánh mắt của Hoàng thượng và Xu Tu nghi!"
Nói hai câu đó xong, hắn cũng không quan tâm hai tiểu nội giám có nguyện ý đi hay không mà sải chân đi ra ngoài. Đối mặt với chiếc diều thảm như vậy, hắn thực sự không nỡ nhìn. Bị Hoàng thượng và Xu Tu nghi thay phiên ngược đãi sẽ trở nên như vậy sao? Dường như nó đã biểu thị kết cục của tất cả cung nhân Long Càn cung và Cẩm Nhan điện, đợi lát nữa ra ngoài phải nói cho đám Minh Ngữ biết để bọn họ chúc mừng vận mệnh bi thảm của mình sớm một chút mới được!
Chỉ chốc lát sau, Lý Hoài Ân mang theo người tiến vào. Thôi Tú hơi cúi đầu, trên người vẫn mặc bộ váy lúc thỉnh an buổi sáng, sau khi về nàng và Thôi Cẩn lao vào cãi vã nên vẫn chưa kịp chỉnh lại dung nhan. Bây giờ phải diện kiến Hoàng thượng, nàng mới âm thầm ảo não vì sao nàng lại đến lúc bản thân chật vật như vậy, dũng khí lúc trước dường như ngay lập tức biến mất hơn một nửa.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Xu Tu nghi!" Nàng vừa mới đi vào đình giữa hồ liền cúi người hành lễ, giọng nói hơi trầm thấp, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lý Hoài Ân vung tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747044/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.