Edit: Watanabe Aya
Beta: Huyền Vũ
Nghe được tiếng gọi run rẩy của Phỉ An Như, người Phỉ lão phu nhân run lên. Bà bước lên mấy bước, nhưng cơ thể mệt tới nhũn cả ra, cả người lảo đảo đổ về trước, suýt nữa ngã nhào. Phỉ phu nhân sợ đến mức vội vã đỡ bà, nhưng không ngừng liếc qua liếc lại Phỉ An Như.
Lúc này cũng đã cuối tháng tư, trên người Phỉ An Như còn bọc áo choàng. Khắp sân là sắc xuân dồi dào càng làm nổi bật sắc mặt tái xám của Phỉ An Như, viền mắt của Phỉ phu nhân cũng theo đó mà đỏ hoe.
Hình cô cô vội sai người hầu đưa bà cháu ba người vào phòng, rồi lui ra cừng cung nhân để họ trong phòng nói chuyện. Sau khi cửa phòng đóng lại, Phỉ phu nhân nâng Phỉ lão phu nhân tới chỗ chủ vị.
“Quỳ xuống!” Lão nhân vừa ngồi vững đã lạnh giọng quát.
Phỉ An Như không dám ngỗ nghịch vội quỳ xuống. Dù đầu gối tì lên mặt đất lạnh lẽo nhưng nàng nào dám do dự. Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, tuy đã có thể đứng vững nhưng vì không có thuốc nên sau khi rời giường một lúc, người nàng sẽ đổ mồ hôi lạnh, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
“Nói xem con sai chỗ nào?” Phỉ lão phu nhân không quanh co lòng vòng, thấy mặt Phỉ An Như cắt không một giọt máu cũng biết là nàng không chống đỡ được bao lâu nữa nhưng vẫn phải dạy bảo.
“Tôn nữ không nên vì nhất thời nghĩ quẩn mà tự tử, sau không chết còn để Hoàng Thượng phái người đưa người và mẫu thân đến đây làm mất mặt Phỉ gia.” Phỉ An Như thẳng lưng, nàng hạ mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/746998/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.