Trên một vùng băng nguyên bằng phẳng, rộng lớn mênh mông tận chân trời, có một khe vực trải dài như vết nứt khổng lồ bị thần long thời viễn cổ xé rách trên mặt đất – đó chính là Sương Hống Cốc.
Khe vực kéo dài ba nghìn bảy trăm dặm, chỗ hẹp nhất chỉ đủ ba người sóng vai mà đi, chỗ rộng nhất lại hơn tám mươi dặm, hai bên vách băng cao ngất mười vạn trượng.
Băng tuyết trong khe vực đều là Vĩnh Tịch Huyền Băng, lạnh giá hiểm độc, cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này gần đến chính ngọ, ánh dương xuyên qua lớp sương lạnh dày đặc trong cốc, chiếu rọi lên vách băng tạo thành vô số quầng sáng hình lăng kính. Từ trên cao nhìn xuống, hai người Tôn Linh Đồng và Ninh Chuyết cưỡi trên Vạn Lý Du Long, thấy cả khe vực như sống lưng của một cự long, phản chiếu hàn mang lạnh lẽo lấp lánh, tráng lệ hùng vĩ không gì sánh được.
Vĩnh Tịch Huyền Băng có thể hấp thụ âm thanh quanh nó, khiến Sương Hống Cốc trở thành nơi chôn vùi thanh âm.
Song, băng dù huyền cũng có giới hạn tiếp nhận. Mỗi khi vượt quá cực hạn, Huyền Băng sẽ nổ tung, phát ra từng đợt sóng âm và tiếng nổ kinh thiên động địa.
Nếu gặp liên hoàn băng bạo, trong nháy mắt có thể tạo thành âm triều đáng sợ, cuốn theo phong tuyết cuồng bạo, hình thành nên cảnh tượng thiên địa tuyết táng, chôn vùi vạn vật. Đó chính là hiện tượng khí tượng đặc biệt nhất của Sương Hống Cốc.
Thế nhưng, kỳ tích sinh mệnh vẫn tồn tại trong nơi ác địa này.
Băng Phách Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-khai-vat-c/4875061/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.