Tại Vọng Thiên Phong trong dãy núi Cảnh Lan.
Kể từ khi chợ Cảnh Lan bị tập kích đến nay đã trôi qua ba ngày, Nam Môn thị tộc từ trên xuống dưới ban đầu còn khẩn trương và bối rối nhưng đến hiện tại đã trở nên bình tĩnh, giống như hết thảy đã hồi phục trở lại như lúc ban đầu. Phần lớn tiên dân lại bận rộn vùi đầu vào kế sinh nhai như mọi ngày, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mặc dù ngẫu nhiên có người đề cập tới sự hỗn loạn và hung hiểm khi đó thì cũng coi như là chuyện tán gẫu lúc trà dư tửu hậu thôi.
Còn hết thảy chuyện xảy ra trong Đấu Nô Trường đều bị một số người hoặc cố ý hoặc vô ý che giấu đi và chỉ có rất ít người mới biết được chân tướng trong đó.
Trong Tịnh Viễn Cư vẫn tĩnh lặng và yên bình như xưa.
Bởi vì thương thế của Ôn Nhã chưa lành, không tiện làm việc nên đành phải chăm sóc linh bồ trong linh điền cùng tiểu Ức Khổ.
Cách đó không xa, tiểu tiên điêu (con chồn tiên nhỏ) nằm lười biếng trên hàng rào gỗ ra vẻ buồn bã ỉu xìu nhìn về phía hai mẹ con ở trong vườn.
Cho dù đã 3 ngày trôi qua nhưng mỗi khi Ôn Nhã nhớ tới những chuyện xảy ra trong Đấu Nô Trường do tiểu Ức Khổ kể lại thì nàng vẫn không hết khiếp sợ.
Nuôi con một trăm tuổi thì lo lắng cho con hết chín mươi chín năm.
Lời này càng làm nổi bật tâm tình Ôn Nhã giờ phút này, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252464/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.