Dịch giả: Lãng Tử No1
"Các ngươi đã từng tuyệt vọng chưa? Tuyệt vọng thực sự ấy!"
"Rõ ràng rất sợ bong tối nhưng vẫn phải sống trong bóng tối... Biết rõ không có hi vọng nhưng vẫn đợi chờ và hy vọng... Rõ ràng ôm khát vọng giải thoát nhưng cũng không muốn chết thảm..."
Thanh âm xa xôi ngăn lại tranh chấp giữa hai vị thiếu gia, một cảm giác tiêu điều cùng chua xót tràn ngập trong lòng mọi người.
Người cất tiếng nói chính là Bạch Mộc Trần, hắn biết mình lúc này không nên mở miệng, nhưng hắn nhịn không được mà cảm khái một phen. Dù sao sinh mệnh là của mình, tôn nghiêm cũng là của mình, hắn không hy vọng người khác lựa chọn thay cho hắn. Nếu có khả năng, hắn hy vọng mỗi người đều có tự do, ít nhất là ở trong tâm hồn.
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần chắp tay với Nam Môn Khiếu Vân và nói: "Tam thiếu gia, tiểu nhân chính là Nhất Kiếp Tán Tiên, không muốn tranh đấu với người khác, hơn nữa trước khi đi Ôn phu nhân lệnh cho ta phải chăm sóc Ức Khổ tiểu thư thật tốt, cho nên mong tam thiếu gia thứ lỗi."
"..."
Mọi người nghe vậy đều sửng sờ ở đương trường.
Thái độ của Bạch Mộc Trần khiến cho người ta băn khoăn, ai cũng không ngờ chỉ là một Tiên nô mà dám ngắt lời, không những thế, hắn còn không thèm cấp thể diện cho tam thiếu gia, có thể nói là to gan lớn mật, không biết chữ "Chết" viết như thế nào a!
"Hỗn láo, dám bất kính với tam thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252445/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.