Đại thúc, mẫu thân có dặn lúc mua đồ nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người khác lừa gạt, ở đây có không ít kẻ lừa đảo đâu.”
“Mẫu thân còn nói, tiên thạch đừng để lộ ra ngoài tránh bị người khác chú ý tới.”
“Nơi này còn có không ít đệ tử trong thị tộc, chúng ta không nên làm quen với bọn họ.”
“Còn có còn có......”
Trên đường đi cùng nhau, Tiểu Ức Khổ nhắc đi nhắc lại những điều đó với Bạch Mộc Trần, mỗi lần nghe được hắn lại lắc đầu cười khổ, chính mình dù sao cũng là người sống qua mấy trăm năm, làm sao không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Thế nhưng thần sắc ân cần nhắc nhở của tiểu cô nương này lại làm cho Bạch Mộc Trần cảm thấy thật ấm áp.......
Nhìn qua một lượt, con đường dẫn đến thị tập tương đối sạch sẽ, hai bên đường san sát đủ các loại cửa hàng, có đơn giản trang nhã, có huyễn lệ hoa mỹ, thậm chí còn có cửa hàng cho thị nữ xinh đẹp ra tiếp đón ở trước cửa, người ra người vào nối đuôi nhau không dứt.
Bạch Mộc Trần nắm tay Tiểu Ức Khổ đi trên đường phố náo nhiệt, cô nàng hiếu động bên trái nhìn một chút bên phải ngó một chút, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ xa xa truyền tới. “Ức Khổ...... Ức Khổ...... Là ta, ta ở chỗ này......”
Lời nói còn chưa dứt, người vừa xuất hiện, không phải Nam Môn thị tộc Tam thiếu gia còn có thể là ai.
Hôm nay Nam Môn Phi Vũ mặc một bộ quần áo màu trắng, ngắm nhìn toát lên một vẻ tùy ý, lại thêm vài phần thân cận.
Ở sau lưng hắn, bốn gã hộ vệ chăm chú đi theo, cảnh giác tình huống chung quanh.
“Bái kiến Tam thiếu gia.”
Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ tiến lên kính cẩn thi lễ.
“Được rồi được rồi, bái cái gì mà bái, ta còn chưa chết đâu.”
Nam Môn Phi Vũ giả bộ làm mặt khổ não, rồi sau đó cao hứng nói:“Ta nghe hạ nhân nói ngươi cũng tới Cảnh Lan Tập, vốn dĩ ban đầu ta còn không tin, không nghĩ tới ngươi thật sự đến đây, sớm biết như ngươi cũng muốn tới, ta sẽ đến đón ngươi.”
Hàng năm, mỗi lần diễn ra Cảnh Lan Tập hội, Nam Môn Phi Vũ đều mời Tiểu Ức Khổ cùng đi, nhưng mà tiểu cô nương này bị Ôn mẫu ngăn cản, không cho ra ngoài nửa bước, hơn nữa Ôn mẫu thường xuyên bệnh nặng nên nàng cũng không nỡ để mẫu thân ở nhà một mình, cho nên chỉ có thể cự tuyệt.
Lần này nếu không phải vì muốn mua Khổ Tâm Thảo trị thương cho mẫu thân, chỉ sợ rằng Tiểu Ức Khổ vẫn như trước không chịu ra ngoài.
Thấy Tiểu Ức Khổ cúi đầu không nói, Nam Môn Phi Vũ gãi gãi đầu xấu hổ nói:“Ức Khổ lần đầu tiên tới nơi này, không bằng ta dẫn các ngươi dạo chơi một vòng, nơi này ta thường xuyên tới, cũng khá là thông thuộc.”
Trong khi nói chuyện, Nam Môn Phi Vũ đưa ánh mắt dò xét Bạch Mộc Trần, hắn có chút minh bạch rằng Tiểu Ức Khổ tựa hồ rất để ý đến thái độ của người này, nếu như người này không mở miệng, Tiểu Ức Khổ cũng rất khó để tự ý quyết định.
Nam Môn Phi Vũ đã sớm nghe tới chuyện Ôn mẫu từ Ôn gia dẫn tới một Tán tiên để chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ nhưng mà trong long hắn vẫn có chút nghi hoặc, người này rõ ràng là Tán Tiên hấp hối mà lần trước hắn cứu về từ Hắc Phong Nhai, sao bây giờ lại biến thành người của Ôn gia rồi?
Bất quá những việc này đều không liên quan tới Nam Môn Phi Vũ, dù sao chỉ là một cái Tán Tiên, hắn căn bản không thèm để ý.
Bạch Mộc Trần đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tam thiếu gia, vì vậy cười cười đối Tiểu Ức Khổ nói:“Tiểu thư, chúng ta lần đầu tiên tới đây, đối với nơi này không quen thuộc, nếu như Tam thiếu gia đã có lời mời không bằng cùng người lên đường, nói không chừng còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”
“Đúng vậy đúng vậy......”
Nam Môn Phi Vũ thấy Bạch Mộc Trần nói chuyện giúp đỡ mình lập tức tâm tình vui vẻ hẳn lên, thiện cảm của đối phương trong mắt hắn tăng lên không ít
Thật ra Bạch Mộc Trần nói vậy không phải muốn hùa vào chiều ý theo Tam thiếu gia mà vì hắn hiểu rõ khu thị tập này là một vùng đất đầy thị phi, nếu có người chiếu cố thì quả thật có thể giảm bớt một ít phiền toái không cần thiết.
Đương nhiên Nam Môn Phi Vũ cũng không nghĩ như vậy, trong suy nghĩ của hắn, tên Tán tiên này rất hiểu chuyện, đang muốn tìm cách lung lạc một phen.
“Ha ha, đi mau lên Ức Khổ, trước tiên ta sẽ mang các ngươi đi dạo chơi một vòng, xem náo nhiệt tới mức nào!”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ kéo tay Tiểu Ức Khổ đi nhanh về phía đám đông.
Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ cười cười, cùng bốn gã hộ vệ yên lặng đi theo phía sau.......
“Ức Khổ, nơi này là khu vực phía đông Cảnh Lan Tập, phi thường phồn vinh, rất nhiều cửa hàng của thị tộc đều mở tại nơi này......”
“Nơi đó là Tụ Tiên Lâu, chuyên môn để cho người khác tụ hội là vì thượng phẩm cửu tuyền nâng cao tinh thần dưỡng tâm......”
“Nơi đó chính là Tiên Linh Các, chuyên môn đem bán các loại chim quý thú lạ......”
“Còn có nơi đó, Diệu Phẩm Cư......”
Trên đường đi, Nam Môn Phi Vũ hào hứng tưng bừng, kể lể không ngừng, Tiểu Ức Khổ thuở nhỏ đã sinh trưởng ở thị tộc, chưa từng cảm thụ không khí như vậy, tất nhiên sẽ nghe cẩn thận.
“Đúng rồi Ức Khổ, các ngươi muốn mua cái gì đó? Nói với ta, ta mua cho các ngươi......”
Nam Môn Phi Vũ thở mạnh vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng như đã có ta giải quyết mọi chuyện.
Tiểu Ức Khổ do dự một chút, không một điểm giấu giếm, nói:“Ta muốn mua Khổ Tâm Thảo để làm thuốc cho mẫu thân.”
“Khổ Tâm Thảo? Đó là cái gì?”
Nam Môn Phi Vũ sững sờ, ánh mắt chuyển hướng bốn gã hộ vệ bên cạnh, bộ dạng như muốn hỏi thăm, không ngờ bọn hắn hai mắt nhìn nhau, đều tự lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bạch Mộc Trần thấy thế liền giải thích:“Hồi Tam thiếu gia, Khổ Tâm Thảo chính là tâm của Khổ Đằng, dùng nước làm thuốc, có thể an tâm thần.”
“Thì ra là thế......”
Bỗng Nam Môn Phi Vũ giật mình một chút, rồi sau đó lại hỏi:“ Khổ Đằng là cái gì?”
“Cái này......”
Một gã hộ vệ bên cạnh sắc mặt cổ quái liếc qua Bạch Mộc Trần, nhỏ giọng đối với Nam Môn Phi Vũ nói:“Tam thiếu gia, Khổ Đằng là một loại hình khí tàn nhẫn, thường dùng để trừng phạt tiên nô ở một vài nô trường.”
“A...... Ách! ”
Âm thanh của Nam Môn Phi Vũ chợt ngừng lại, xấu hổ liếc về phía Bạch Mộc Trần, chuyển hướng hộ vệ nói:“Vậy ngươi có biết địa phương nào có bán thứ này không?”
Hộ vệ kia suy nghĩ một chút nói:“Thuộc hạ là lần đầu tiên nghe nói Khổ Đằng có thể làm thuốc, các cửa hàng bán đan dược bình thường sợ rằng không có, e rằng chỉ có thể tìm thấy ở nô trường bên khu tây thôi.”
“Tốt lắm, chúng ta bây giờ đi thôi.”
Nam Môn Phi Vũ tỏ khí phách thiếu niên, làm sao có thể trước mặt nữ tử mình yêu mến nói khoác, lập tức mang theo Tiểu Ức Khổ bước nhanh rời đi.......
Phía tây thị tập, rộng lớn vô cùng. Nơi này là nơi giao dịch các tạp hóa, mặc dù không có các cửa hàng chuyên môn nhưng tùy ý có thể thấy được hàng bầy bán trên vỉa hè đa dạng và đủ loại như đan dược, pháp bảo và tài liệu.
Bởi vì nơi đây thuộc về khu vực giao dịch tự do nên phần lớn tạp hoá giá cả đều rẻ tiền, so với khu đông còn náo nhiệt hơn vài phần.
Nam Môn Phi Vũ một bên giới thiệu tình huống khu tây, một bên đi về phía có tòa kiến trúc duy nhất ở nơi này.
Một sân đá xanh rộng lớn bao quanh, không có xa hoa trang sức, không có khí phái làm đẹp, người ngoài căn bản nhìn không rõ tình huống bên trong như thế nào.
“Ức Khổ, cái này...... Nơi này chính là nô trường, Khổ Tâm Thảo mà ngươi muốn nơi này hẳn là có thể có......”
Nam Môn Phi Vũ nói chuyện không khỏi nhìn Bạch Mộc Trần, ngược lại cảm thấy không tiện mở miệng, dù sao đối phương cũng là thân phận tiên nô.
“Nô trường?!” Tiểu Ức Khổ khẽ giật mình, lập tức sắc mặt trầm xuống. Đối với những nô trường, Tiểu Ức Khổ đã có nghe qua, đó chính là một nơi chuyên môn buôn bán tiên nô, dơ bẩn không chịu nổi.
Hiện tại nàng mới hiểu rõ sự khó xử của Bạch Mộc Trần, không có tiên nô nào nguyện ý tới chỗ như thế.
“Cái nô trường này có lai lịch rất lớn, thuộc về thế lực của Thiên Vi Phủ Lạc gia.” Nam Môn Phi Vũ vẫn tiếp tục giới thiệu, Tiểu Ức Khổ căn bản một chữ đều không nghe thấy sắc mặt ảo não. Nếu như sớm biết Khổ Tâm Thảo cần tới loại địa phương này mua sắm, nàng nhất định sẽ không tới hoặc là ít nhất sẽ không để cho Bạch Mộc Trần cùng theo tới.
“Bạch đại thúc, thực xin lỗi, ta không biết......”
Nghe được lời xin lỗi của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần không tỏ vẻ khó xử ngược lại còn thản nhiên cười:“Tiểu thư không cần như thế, Mộc Trần chính là tự nguyện theo tới, huống chi có thể được phu nhân và tiểu thư giữ lại, so sánh với tiên nô trong nô trường kia, Mộc Trần cảm thấy may mắn hơn bọn họ nhiều lắm.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Nam Môn Phi Vũ thấy tình cảnh như vậy, vội vàng giảng giải, nói:“Không bằng như vậy đi, Ức Khổ cùng chúng ta đi vào mua đồ, vị này Bạch...... Bạch cái gì, ngươi ở đây chờ một lát, chúng ta sẽ ra luôn.”
“Bạch đại thúc......”
Tiểu Ức Khổ đang muốn nói chút gì đó nhưng bị Bạch Mộc Trần cười ngắt lời nói:“Tiểu thư không cần lo lắng, các người cứ đi trước, ta ở tại chỗ này đợi các người đi ra,thuận tiện dạo chơi chung quanh một lát.”
“Đúng đúng, thật vất vả mới đến được đây, phải đi dạo chung quanh một lát.”
Nam Môn Phi Vũ không giảng giải thêm, từ trong lòng lấy ra một cái túi, ném cho Bạch Mộc Trần nói:“Nơi này có chút tiên thạch, ngươi muốn mua cái gì thì mua, chớ đi quá xa, chúng ta đi một lát rồi ra.”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ liền dắt lấy Tiểu Ức Khổ vào nô trường, chỉ còn lại Bạch Mộc Trần đứng lại tại đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]