Dịch giả: Đừng hỏi tại sao
Đi vào lầu các, nội đường rộng rãi sáng sủa.
Trong mỗi góc đều có không ít Tiên dân đang vùi đầu vào công việc mà không có ai để ý đến sự xuất hiện của Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ.
Bạch Mộc Trần quan sát hai bên, mọi hoạt động trong đại điện đều rất có trật tự chỉ lộ ra một cảm giác bị kiềm chế làm cho người khác không dám sinh lòng suy nghĩ xằng bậy.
"Bạch đại thúc, vừa rồi cảm ơn ngươi."
Tiểu Ức Khổ cúi đầu nói tạ ơn với Bạch Mộc Trần, ngữ khí còn có thêm mấy phần thân thiết. Tâm tư của Tiểu cô nương rất đơn thuần, chỉ cần người khác đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ nhớ kỹ người đó. Rất rõ ràng vừa rồi hành động của Bạch Mộc Trần đã nhận được sự tin tưởng của tiểu cô nương này.
"Tâm tư của tiểu cô nương này cũng thật đơn thuần a."
Bach Ngọc Trần nghe vậy thì lại nhìn không được mà cười lên rồi âm thầm thở dài một tiếng. Đây cũng chỉ là một hành động bình thường mà thôi, hắn cũng không cảm giác được việc mình làm có chỗ nào to lớn mà lại có thể để cho một đứa bé đang đau khổ vùng vẫy mở ra một bầu trời.
Trong lúc trầm mặc thì hai người cũng đã tời phần cuối của lầu các.
Phía trước cách nơi này không xa có đặt một cái thần kỷ cao nửa trượng, trên thân kỷ hương khói tỏa ra, bên trên thời phụng hai bực họa cổ xưa. Trong đó một bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252422/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.