Dịch giả: minhtien15
Mọi người dần dần bỏ đi, bên ngoài trang viên chỉ còn lại hai mẹ con Ôn Nhã.
“ Mẹ, bọn họ đã đi hết rồi !”
“ Ừ. ”
Cảm nhận được sự ấm áp truyền từ bàn tay con, những lo lắng của Ôn Nhã đã vơi đi phần nào, đồng thời nàng cũng âm thầm phát lời thề: chờ cho Tiểu Ức Khổ sau này trở thành chân tiên thì bằng bất cứ giá nào cũng phải cho nữ nhi học nghệ, tuyệt đối không thể ở lại lâu dài trong thị tộc, nếu không sẽ phải chấp nhận sự trêu chọc khinh khi của người khác vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Ý đã quyết, Ôn Nhã quay sang để ý nơi mà Bạch Mộc Trần độ kiếp.
Mới vừa rồi nàng ra sức để bảo vệ một tiên nô, ngoại trừ muốn cho chuyện lớn hóa nhỏ, trong lòng quả thật ít nhiều có sự đồng cảm, nhưng đồng cảm thì đồng cảm, nàng cũng không có cách nào thay đổi được số mạng của tiên nô.
Ở trong thị tộc, che giấu ngoại nhân sẽ được coi là thông đồng với địch mà một khi bị phát hiện sẽ giết hết toàn bộ những người thân ruột thịt. Đương nhiên Ôn Nhã sẽ không vì một ngoại nhân mà đi rước họa vào thân. Cũng may Bạch Mộc Trần cũng chỉ là một Tán Tiên. Trong mắt tiên sĩ chính thóng thì Tán Tiên không bằng một con kiến còn đối với một thị tộc khổng lồ mà nói thì căn bản không thể tạo thành uy hiếp. Nói khó nghe hơn một chút, hắn không đủ tư cách trở thành địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252413/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.