Dịch giả: Nguyên Đán
Dịch: Nguyên Đán.
Nhà chia làm ba gian, bố cục đơn giản, trang trí mộc mạc. Bên trong có rất nhiều nơi được dành riêng để trồng đầy tiên hoa linh thảo, làm cho cảnh trí thêm vài phần thanh nhã.
Sau khi mang “huyết nhân” đưa vào gian sau, hai mẹ con liền quay lại phòng khách.
…
Trầm mặc trong chốc lát, tiểu Ức Khổ cúi đầu:
- Mẹ, mẹ đang tức giận sao?
- Con nói đi, bây giờ nên làm thế nào?
Ôn Nhã bình tĩnh nhìn nữ nhi của mình, thủy chung không có một lời oán trách.
Tiểu Ức Khổ vâng dạ:
- Khổ nhi thấy người đó bị thương quá nặng, nên mới quyết định đem hắn về chữa trị, xin mẹ bớt giận.
- Con…
Vẻ mặt Ôn Nhã chợt tỏ ra u sầu:
- Ài! Mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần, lòng người khó đoán… Phụ thân con và các vị trưởng bối đã chết như thế nào con còn nhớ chứ? Những kẻ gọi là tộc nhân kia đối xử với chúng ta thế nào? Những điều ta dạy năm đó chẳng lẽ con đã quên hết rồi sao? Con tùy tiện đem một kẻ xa lạ về nhà, vạn nhất hắn là người xấu thì sao? Hoặc giả hắn đang bị cừu nhân đuổi giết thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ chính chúng ta mới là người bị tổn hại đó.
- Mẹ, con… con thấy hắn không giống người xấu.
Tiểu Ức Khổ nhỏ giọng phản bác, càng lúc càng cúi đầu thấp hơn.
Ôn Nhã nhíu mày một cái, lạnh lùng quát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252409/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.