Dịch giả: doivedau
Nô Thị vẫn náo nhiệt và tấp nập như trước.
Bạch Mộc Trần đi từng bước từng bước về phía trước giống như một cái xác không hồn, tử khí nồng đậm khiến ai đi ngang qua cũng phải nhìn hắn.
“Người kia là ai?Sao tử khí nồng đặc dữ dậy!”
“Không biết! Cũng không biết là hắn đắc tội với ai mà bị đánh thành ra bộ dạng như vậy!”
“Thôi đừng nhiều lời, không nên xen vào việc của người khác, không lại rước lấy họa vào thân bây giờ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
......
Không ít người qua đường cảm thấy tò mò chỉ trỏ bàn tán lẫn nhau, nhưng không ai dám xen vào việc của người khác, đạo lý khư khư giữ mình là trên hết không chỉ có ở hạ giới mà ở nơi nào cũng đều như vậy.
Bạch Mộc Trần không biết xung quanh có những ánh mắt khác thường đang nhìn, cũng không nghe thấy tiếng rao hàng inh ỏi ở hai bên đường, hắn giống như là đã đoạn tuyệt nhân thế, như là đang ở trong một không gian yên tĩnh lạnh như băng. Hắn cảm thấy cả người mình lạnh như băng, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ, mỗi bước đi giống như là đang cõng ngàn cân vậy.
......
Không biết qua bao lâu bỗng nhiên Bạch Mộc Trần dừng lại, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
“Sư tôn!”
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Mộc Trần thấy được một ông lão tóc bạc mặt mày già nua, tay cầm phất trần, mặt mỉm cười nhìn mình.
“Sư tôn, thực xin lỗi!”
Bạch Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252349/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.