Sân thượng lộng gió.
Vệ Minh khoác trên mình một cái áo bông dày sụ cho đỡ lạnh. Mỗi lần Triệu Mộ Vân hẹn gặp mặt cậu, là y như rằng đều chọn chỗ trên cao.
Đường Trí Nghĩa hộ tống Vệ Minh tới đây, rồi nhanh chóng rời khỏi. Để lại Liễu Nhược Thần làm hộ vệ cho cậu.
Triệu Mộ Vân ngồi vắt vẻo trên thành lan can mỏng manh của sân thượng, miệng ngân nga khúc ca nào đó không rõ lời.
- Đúng hẹn thật đấy. - Triệu Mộ Vân vân vê lọn tóc dài của mình, ông lơ đãng nhìn về phía Vệ Minh.
- Ngài ấy lại giao phó cái gì cho tôi? - Vệ Minh ngồi xuống bên cạnh Triệu Mộ Vân, cậu cất tiếng hỏi dò.
- Đây là những thứ Vệ thái tử cần, địa chỉ lấy chúng đều nằm trong đây. - Triệu Mộ Vân ngây ngô cười, lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy trắng. Khuôn mặt thanh nhã bỗng chốc bị phá vỡ bởi những nếp nhăn ngang dọc trên ấy.
Triệu Mộ Vân từng là mỹ nhân trong cả hai giới hắc bạch, thiên hạ luôn đồn đại rằng, nhiệm vụ của ông thành công, một phần là nhờ vào nhan sắc.
Bây giờ, chỉ là lão già khùng khùng điên điên, xấu xí dị hợm...
- Sao băng kìa... - Triệu Mộ Vân thích thú chỉ tay lên bầu trời.
- Ông thích nó à?
- Hệt như viên đạn bắn vào đầu tôi vậy... - Triệu Mộ Vân ôm đầu hoài niệm. - Lóe sáng rồi vụt tắt trong khoảnh khắc. Ngắn ngủi...
Triệu Kiếm Phong từng dặn Vệ Minh, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562753/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.