An Kỳ tỉnh giấc, đập vào mắt anh bây giờ là hình ảnh Tôn Bách Nhật đang ngồi gọt trái cây. Vừa gọt vừa ăn vụng vài miếng.
- Con tôi đâu? - An Kỳ hoảng hốt nhìn khắp căn phòng, anh quay sang gặng hỏi hắn.
Tôn Bách Nhật nhét miếng táo vào miệng An Kỳ, không nhanh không chậm trả lời:
- Ra căn tin ăn trưa với chú Đàm và Boo mỡ rồi. Một lát sẽ trở lại.
An Kỳ khó nhọc nâng cánh tay trái bị đánh bầm dập lên, "gỡ" miếng táo xuống. Hương vị thanh mát của táo tươi không làm anh bớt đi cảm giác bợn dạ, mà còn khiến anh muốn nôn ọe nhanh hơn.
- Súp cua nấu bắp với gà xé sợi cùng trứng cút, nếu bớt khó chịu rồi thì mau ăn đi cho có sức uống thuốc. - Tôn Bạch Nhật huơ huơ cà mèn trước mặt An Kỳ, giới thiệu sản phẩm. - Cậu chủ tự tay làm đó nghen.
'Còn dư đưa anh ăn cho đỡ phí thôi.' - Tôn Bạch Nhật âm thầm đính chính.
- Anh ở đây thì ai đứng bếp hả? - An Kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Quán hôm nay đóng cửa. Cậu chủ có việc bận nên nhờ tôi đến thăm trước.
- Tại sao lại nghỉ bán vậy? Có chuyện đột xuất à?
Thêm một miếng táo nữa bị tống vào miệng An Kỳ. Tôn Bách Nhật xoa xoa cái lỗ tai đang kêu ù ù của mình, hắn nhăn mặt nói:
- Lo mà nghỉ ngơi đi. Hỏi hoài hà.
Tôn Bách Nhật nói xong, hắn tách thuốc ra khỏi vỉ, đưa cho An Kỳ cầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.