- Nghịch tử! Quỳ xuống cho tao! - Trịnh Nguyên Khanh nổi cơn lôi đình, ông tức giận đập bàn quát.
Trịnh Xuân Vinh ngoan ngoãn làm theo. Vừa làm vừa cười tủm tỉm, khiến cho cha hắn càng tức điên thêm.
- Khoanh tay lại! - Trịnh Nguyên Khanh rót trà vào tách, uống cho đỡ khát. La hét nãy giờ khiến ông đau hết cả họng.
"Phụttt."
- Bình trà đó con chưa có súc...
"Xoảng."
Trịnh Xuân Vinh vội vàng đứng dậy, kịp thời né được bình trà đang nhăm nhe "hôn" lên trán mình.
- Tại sao mày không... Khụ... Khụ... su... súc hả?
- Con đâu thể nào vừa súc vừa quỳ được chứ? - Trịnh Xuân Vinh quyết liệt chống chế tới cùng. - Ế! Ế! Ế! Cái khay đó là của mẹ mua đấy. Ba đập đi, mẹ về...
"Hừ." - Trịnh Nguyên Khanh sực nhớ ra, ông hừ lạnh, rồi để lại chỗ cũ thật cẩn thận.
- Mày đi đâu vậy?
- Một giờ trưa nay con phải có mặt tại đồn để lấy cung. Nên giờ phải đi chuẩn bị trước. - Trịnh Xuân Vinh dùng chổi quét mảnh vỡ của bình trà, gom tạm vào một góc. Rồi xin phép cha lên lầu sửa soạn trang phục.
- Này, không ở lại dùng cơm với vợ chồng tao hả? - Trịnh Nguyên Khanh giật mình hỏi. Thằng con đi làm việc quanh năm suốt tháng khiến hai ông bà phải sống quạnh quẽ trong ngôi biệt thự sang trọng này.
- Chiều nay con sẽ về nhà dùng cơm với ba mẹ. - Trịnh Xuân Vinh gãi gãi đầu, khẽ cười đáp.
- Nhớ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562620/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.