- Vậy có ai ở đó nhắc về Băng Duyên không anh? - Vệ Minh hỏi.
Lắc đầu. Băng Dương lắc đầu, cười nhạt. Rồi kể:
- Vài năm đầu còn có người nhắc tới. Về sau chẳng còn một mống. Tựa hồ như những việc làm cao thượng của bà ấy là một lẽ dĩ nhiên vậy. Nên không ai để nó vào mắt. Hay nhớ tới nó cả. Chỉ có ba tôi là hàng năm đều đặn làm đám giỗ. Cũng như đến chùa lau chùi hũ tro cốt và thắp nhang cho bà ấy.
Vốn dĩ ở đời, khi mình thực hiện đúng lời hứa với người khác, hiếm có kẻ nào cảm động vì nó lắm. Họ chỉ xem như mình có nghĩa vụ phải thực hiện điều đó. Chứ không nghĩ rằng mình thực sự coi trọng họ nên mới giữ lời hứa đâu.
Thứ đạo lý ấy, từ lâu Vệ Minh đã thấm thía tới tận cốt tủy rồi...
Băng Dương tán gẫu với họ thêm mười lăm phút nữa thì cáo từ ra về, tiếp tục lo hậu sự cho cha mình. Hôm nay anh chỉ mới cáo phó với bà con lối xóm thôi. Ngày mai mới là ngày tổ chức tang lễ chính thức cho ông ấy.
An Kỳ đợi cho Băng Dương đi khỏi, anh liền quay sang hỏi Vệ Minh:
- Cậu tin chuyện mà anh ta vừa kể à?
- Tin tưởng, nhưng, phải xác minh. - Vệ Minh điểm nhẹ lên môi An Kỳ, cậu khẽ híp mắt. - Đêm ấy tôi đã vô tình nhìn thấy bức tường đằng sau lưng Băng Duyên không có phản chiếu cái bóng của chỉ. Song vì nguyên ngày hôm đó gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562617/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.