- Anh có chắc là đi đường này không vậy? - Vệ Minh ngạc nhiên hỏi. Không biết anh ba giở trò gì nữa, mà đòi dẫn cả bọn đi đường tắt. Báo hại cậu và An Kỳ đi loanh quanh gần cả tiếng đồng hồ, đau nhức toàn thân mà chẳng tới đâu.
An Kỳ bất ngờ dừng chân, anh chống tay lên thân cây, thở hổn hển.
- Trời ơi! Chừng nào mới tới đây!
- Chỉ mới đi có chút xíu mà đã than vắn thở dài như thế này. Không biết sau này chuyện giường chiếu còn tệ đến mức nào nữa. - Vệ Lô Địch để hai tay đan vào nhau, rồi choàng qua đầu mình. Anh vừa đi, vừa cất tiếng móc mỉa An Kỳ.
- Nằm xuống đi, rồi anh sẽ biết tôi lợi hại đến mức độ nào.
Vệ Minh bồi thêm một câu:
- Đằng kia có đống rơm kìa, các người lại đó mà "đánh dã chiến" đi. Tôi sẽ đứng đây chấm giùm cho công bằng.
Vệ Lô Địch nắm tóc Vệ Minh, kéo lại gần anh, rồi... kẹp đầu cậu vào nách anh. Sau đó cười nhạt hỏi:
- Bé Minh, em có biết nếu anh "ăn" tên đó xong, thì sẽ tuyệt thực cả năm không? Anh ba đối xử với em trước nay thế nào, mà bây giờ kiếm chuyện hại anh hả?
An Kỳ lẳng lặng nắm tay phải của Vệ Minh, kéo cậu qua hỏi tiếp:
- Có biết làm vậy là thất đức lắm không hả?
Vệ Minh giãy tay ra khỏi hai người, cậu tức giận nói:
- Đừng có ỷ tôi thấp hơn các người mà quay tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562612/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.