Vệ Minh dùng muỗng nhựa nếm thử vị của món nước soda việt quất, rồi vứt cái muỗng vào sọt rác. Sau đó cho thêm đá viên vào bình lắc, cầm lên lắc lắc.
Vệ Lô Địch mặc độc một cái quần đùi, để lộ đôi chân săn chắc của anh, cùng với vết sẹo mờ nhạt kéo dài từ bắp đùi phải xuống tới cẳng chân.
Anh đứng tựa người vào lối ra vào của gian bếp. Chăm chú đứng nhìn cậu pha chế đồ uống cho mình.
Hôm nay Vệ Minh mặc một cái áo sơ mi dài tay màu xanh bạc hà, phối với chiếc quần kaki lửng màu trắng kem. Đầu gối trái thì bị sưng tím thành một mảng. Bắp chân phải thì lại bị mã tấu rạch thành một đường đỏ đậm. Hỏi xem bộ dạng te tua thế này, thì làm sao mà cậu có thể tới tương trợ cho Vệ Lô Địch được chứ?
- Chừng nào em mới mở lại quán trà sữa?
- Em dự định là trong tháng này, nhưng bất thình lình xảy ra đủ thứ biến cố, khiến cho mỗi người tan tác một nơi. Nên đành phải dời lại vô thời hạn... Anh ba! Tới đây nếm thử một chút đi.
Vệ Lô Địch khẽ nhoẻn miệng cười, anh lại gần Vệ Minh, há miệng ra đợi cậu đút.
- Vừa rồi. - Anh chép chép miệng xong, liền cất giọng cảm thán. Rồi nhẹ nhàng gác cằm lên vai Vệ Minh, choàng tay qua người cậu, và ghì thật chặt vào lòng anh. - Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh phải không?
Đáy mắt Vệ Minh nhoáng lên một chút sự ngỡ ngàng, rồi vụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562597/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.