Mưa thu khẽ khàng rơi tí tách trên con phố đêm hỗn loạn.
Những loạt đạn cứ cách khoảng mười phút lại lạnh lùng vang lên.
Nhưng hình như, chúng không muốn nhắm vào người đi đường thì phải?
Vệ Khương nặng quá chừng, khiến cho Đoàn Chí Viễn ẵm đau cả tay. Chấn thương cũ lại tái phát rồi...
Phương Vũ nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền vội vàng chạy tới ẵm cục mỡ giùm.
- Chúng ta nghỉ chân một chút đi... - Đoàn Chí Viễn nắm áo kéo Phương Vũ vào trong một con hẻm nhỏ. Sau khi cảm thấy an toàn liền ngoắc tay gọi hai anh em họ An vào theo.
- Cánh tay của anh...
- Bị đứt dây chằng cánh tay, mới hồi phục có vài tháng hà. - Đoàn Chí Viễn nhăn mặt trả lời. Đoạn, lôi trong túi áo khoác ra một miếng Salonpas, dán lên chỗ đau.
- Phụt... Ha ha ha... Cho tôi xin một miếng dán chân luôn đi. - Phương Vũ vừa nói, vừa thả Vệ Khương xuống đất. Sẵn tiện vỗ mông cục mỡ mấy cái, dặn dò. - Về nhà giảm cân nha con, thừa cân béo bụng lắm rồi đấy.
- Boo làm không được... - Vệ Khương cọ cọ mặt vào ống quần Phương Vũ nịnh nọt.
Phương Vũ cố gắng khơi thêm một số chuyện với bọn trẻ, để tránh cho chúng bị chú tâm đến tình hình bên ngoài, về sau lại gây sang chấn tinh thần thì khốn.
Đoàn Chí Viễn nắm tay dẫn hai anh em họ An đi trước.
Con hẻm nhìn bề ngoài tuy nhỏ hẹp, nhưng bên trong lại sâu hun hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562593/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.