Vệ Minh ngắm nghía An Kỳ trong bộ âu phục độc sắc đen sang trọng. Áo sơ mi trắng phối với cà vạt xanh sẫm càng làm tôn thêm đường nét tinh tế trên cơ thể anh.
- Tôi lỡ ăn hết rồi. Anh "ăn" tôi bù được không?
- Tôi sợ bị bội thực lắm.
- Nhịn!
An Kỳ rướn người lấy dĩa bánh Vệ Minh cất trong tủ bếp, rồi khẽ gõ lên đầu cậu.
- Đừng tưởng là tôi không biết em cất bánh ở đâu.
Nói đoạn, An Kỳ đẩy Vệ Minh ngồi lên bệ bếp, rồi vòng tay ôm chặt cơ thể cậu, sau đó luồn lưỡi vào khoang miệng cậu. Vệ Minh thừa hiểu tay phải của An Kỳ chưa lành, nên cố gắng hạn chế tác động lên nó. Môi chạm môi. Lưỡi quấn lưỡi. Xúc cảm nơi da thịt và hô hấp nóng rẫy va chạm vào nhau, làm cho họ có cảm tưởng cả thế giới như dừng lại mãi mãi trong khoảnh khắc này, chính tại chỗ này - Nơi mà thanh xuân đang hát vang khúc ca trữ tình của riêng nó, nơi mà hai tâm hồn hòa cùng một nhịp đập, nơi mà hai ta vẫn còn rất trẻ...
Khuôn mặt cả hai ửng hồng, ấm nóng, rịn đầy mồ hôi ướt át.
- Ăn nhanh đi. Có thể một lát nữa An Tần sẽ qua đón cưng đấy.
An Kỳ dụi đầu vào hõm cổ Vệ Minh, rồi mới luyến tiếc dừng cuộc chơi.
Vệ Minh vừa nhấm nháp ly đen đá, vừa hạnh phúc nhìn An Kỳ dùng bữa sáng. Đến năm tụi nhỏ tốt nghiệp đại học, cậu và anh cũng trở thành hai lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562520/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.