Quyền sử dụng đất ở đây thuộc về Rkir Ton - Một cụ ông sống chủ yếu nhờ tiền cho thuê đất canh tác, nên phải có sự đồng ý của ông, thì việc dỡ nhà mới tiến hành được. Ngặt nỗi, Rkir Ton cứ khăng khăng đòi giữ cái nhà hoang tàn này, để cho con trai của ông có chốn dung thân khi quay về...
Ông cụ tuy đã ngoài hàng sáu, nhưng gân cốt hãy còn cứng cáp lắm, không cần gậy chống mà vẫn có thể đến được đây bằng một vận tốc kinh hồn. Quả thật, hễ đụng đến tài sản cá nhân là thế nào cũng được chứng kiến những màn vượt núi, trèo đèo trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến phi thường.
Rkir Ton ngồi khoằm mặt trước cửa chính của ngôi nhà sàn, hai tay ông khoanh lại trước ngực, chân thì xếp bằng nằm gác chồng lên nhau, thoạt nhìn như một con ốc già đang thu mình vào sâu trong vỏ ốc hết cỡ.
Kristian và Rkir Ton trạc tuổi nhau, nhưng nhìn cả hai khác một trời, một vực. Một người khắc khổ và tràn ngập ưu thương. Còn một người lại mang phong thái của một vị tướng lĩnh cấp cao, với đôi mắt sáng quắc tựa sao trời và giọng nói đanh thép.
Chiếc xe quân đội bọc thép vừa dừng lại trước ngôi nhà sàn của Rkir Ton, một cậu Không quân trẻ tuổi lập tức nhảy xuống xe, rồi chạy ào đến chỗ Rkir Ton đang cố thủ.
- Ba ơi... Con về ăn Tết với ba nè!
- Tổ sư thằng bất hiếu! Sao giờ này mày mới chịu về thăm thằng già này? Có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562517/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.