Lương Hảo đang ngồi dùng cơm tù một mình. Anh chọn nơi khuất nhất trong nhà ăn. Rồi cứ thế xúc cơm thành từng muỗng lớn, nuốt vội nuốt vã cho xong bữa.
"Cạch."
Lương Hảo ngừng ăn, ngước cặp mắt thâm quầng lên nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi tiếp tục cắm mặt ăn.
Hy Văn mỉm miệng cười, đoạn kéo ghế ngồi xuống. Hai gã đàn em của y cũng lục tục tìm chỗ ngồi theo.
Giờ cơm kéo dài độ nửa tiếng, trong suốt khoảng thời gian đó, cả Lương Hảo và Hy Văn đều thống nhất giữ sự im lặng bằng cách thông qua ánh mắt và thái độ của đối phương.
"Reeeng..."
Một hồi chuông dài reo lên, báo hiệu giờ ăn đã kết thúc.
Lương Hảo thu dọn khay thức ăn, đoạn xếp hàng trở vào phòng.
Mỗi tù nhân sau khi kết thúc giờ ăn, thường phải đem khay thức ăn đặt vào thùng nhựa, rồi mới đi rửa miệng, sau đó trở về phòng nghỉ trưa. Và đúng hai giờ chiều sẽ tập trung vào khu vực lao động mà mình được phân phó, tiếp tục công việc dở dang ban sáng.
Lương Hảo không có thói quen ngủ trưa, nên anh mở sách ra đọc. Nhan đề của cuốn sách ấy là "Chú bé mang pyjama sọc". Ban đầu anh cứ ngỡ chú bé này đang đứng trong sân nhà và mặc đồ ngủ kẻ sọc, nhưng đến khi đọc xong trang đầu, anh mới biết, hóa ra chú bé này mặc áo tù và đang đứng trong sân tập trung ở trại tù Đức quốc xã...
Đoàn Chí Viễn tự tay mở khóa, đoạn dạm bước đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562486/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.