Vệ Lô Địch và Tần Hối đặt mua vé toa giường nằm cũng như không. Với chiều cao quá khổ của Vệ Lô Địch thì kích thước giường nằm quả thật quá nhỏ, mặc dù kích thước là 80x190. Còn Tần Hối là ngủ say mà xém lăn luôn xuống sàn.
- Cậu có vẻ không thích chú ấy?
- Anh Ba hiểu lầm em rồi. - Tần Hối cười khổ.
- Thế thì vì sao mà cậu mặt ủ mày chau suốt vậy? - Vệ Lô Địch vừa giũ chăn vừa hỏi. Hương nước xả vải ngòn ngọt thoang thoảng khắp không gian toa tàu chật hẹp.
- Nếu em nói là em ghen thì sao?
Sắc mặt Vệ Lô Địch tái mét.
- Đùa thôi. Xem mặt anh Ba kìa. - Tần Hối ôm bụng cười ngả nghiêng ngã ngửa. Rồi va đầu vào cạnh giường một cái "Cốp".
- Mẹ mày! Thằng cô hồn các đảng. - Vệ Lô Địch co chân đạp vào mặt Tần Hối.
- Anh Ba vui bên tình mới quên mất em bị bệnh viêm xoang kinh niên à? Trở trời hay thời tiết lạnh là lại đau đầu như búa bổ. - Tần Hối đưa lọ thuốc giảm đau bào chế từ cây thuốc Nam rồi nén lại dưới dạng viên con nhộng cho Vệ Lô Địch xem.
Vệ Lô Địch chậm chạp nhớ ra căn bệnh trầm kha của Tần Hối. Rồi chậm chạp trở về giường nằm, vờ như mình bị mất trí nhớ đột xuất.
- Anh Ba.
- Tao ngủ rồi. Đừng có làm phiền.
- Trời, ngủ "gồi" sao mà trả lời tui được vậy cha. Dậy! Dậy!
- Gì nữa đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562421/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.