Những ngày Tết trôi qua nhanh đến ngỡ ngàng. Hương mai là tác nhân khiến ai nấy cứ nghĩ mình hãy còn đương đón Tết Nguyên Đán. Và nét rạo rực của những xác pháo đỏ son vẫn còn lác đác trên mặt lộ, vỉa hè.
Qua Tết, Tào Việt Bân tăng thêm bốn ký rưỡi. Vẻ ngoài của cậu tròn trịa hẳn ra, đến nỗi thân nhân bên Đại Hàn còn phải kinh ngạc khi nhìn vào bức ảnh chụp cậu.
- Nồi kho tàu vẫn còn hả? - Viên Thùy chợt nở nụ cười hiếm hoi với đồng nghiệp và Đinh Mạnh Hùng. Năm nay gia đình nhà anh nấu ít hơn năm ngoái gần nửa nồi vì cha anh bị bệnh mỡ máu, đây vốn là món khoái khẩu của ông nên lần nào đến giờ cơm ông cũng múc cả tô đầy vung, làm chỉ số đường huyết tăng vọt như phóng hỏa tiễn.
- Phải. Món này càng kho lâu càng ngon mà. - Đinh Mạnh Hùng nói như phân trần. Nhưng ánh mắt anh ta lại chẳng thể hiện một nét lúng túng nào.
- Tay Bình có những thói quen trong sinh hoạt nào "đặc biệt" không?
- Tôi hiểu ý của các anh. Nhìn cách sinh hoạt của anh ta thì chẳng có vẻ gì là từng bị bạo hành tâm lý hay sang chấn tinh thần. Anh ta không thích ăn cá, do thuở nhỏ phải ăn cá đông lạnh bị nước ngoài trả về riết nên đâm ra... ớn. Anh ta khá là hảo kem. Chẳng hiểu sao lại ghiền đến vậy. Sắp nhỏ chưa kịp ăn thì anh ta đã xơi hết rồi. Anh ta cũng không đến nỗi làm biếng, siêng là đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562396/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.