"Tao đứng trước cổng nhà nàng, ôm cây guitar đời ông cố tổ của mày để lại đờn bài "Đừng gọi anh bằng chú".
"Rồi cổ có cảm động không?"
"Có. Nàng sai con Mực tiễn tao "dìa" tận nhà."
"Rồi để thoát hiểm, mày mới "Đập vỡ cây đàn" của tao phải hôn?"
"Ờ... Tao gồng lắm mà hổng có hát hay bằng ông Trung Chỉnh."
Hai người lính trẻ tuổi thất thểu kéo nhau trở về tiền đồn.
Ít ngày sau, họ có việc phải đi ngang qua nhà của em gái nuôi con Mực dữ như con báo ấy. Chưa đi tới đầu xóm mà đã nghe tiếng mẹ cô la oang oác:
"Trời, mày đi mua gà mà cái mỏ của mày còn đỏ hơn cả cái mồng gà."
"Bà làm con nó khóc rồi kìa..."
"Khóc đâu? Nó đang cười rũ rượi kìa."
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, mày cười vậy hả con?"
Thấy chuyện thú vị đương nhiên phải xía mặt vô hóng hớt, thằng bạn nghệ sĩ kéo thằng bạn thất tình núp sau đống rơm theo dõi.
"Núp ở đây lỡ con Mực nó đánh hơi thấy tao, nó không niệm tình mà buông tha cho mày đâu."
"Yên tâm. Nó ghét mày hơn tao. Nó hổng cắn tao đâu."
Người mẹ của em gái xinh xinh ấy đương kể lại chuyện thằng bạn thất tình bị ông thầy quở trách:
"Ổng nói, "Mày khoái mặc đồ rách vậy thì mốt tao khỏi cấp lại đồ mới. Để cho mày thành "dân chơi cầu Ba Cẳng" luôn."
"Thì nó "Ba Cẳng" chứ không lẽ "Bốn Cẳng"... Ui, sao bà nhéo tui?"
"Còn mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562394/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.