Để tránh làm cho cả nhà thức giấc, Trần Cảnh Chiêu rỉ tai bảo Đặng Xương Tuyết theo mình ra sau hè nói chuyện. Bà nội của viên pháp y thường tụng kinh gõ mõ vào giờ này hằng ngày, do đó mà anh ta sợ nội mình vô tình nghe thấy tiếng bấc tiếng chì rồi sinh lòng buồn bã.
Mảnh vườn sau hè rộng như sân banh. Mương nước được bồi đắp có đến hàng chục cái, mỗi cái sâu chừng hơn nửa thước, do nhà có trẻ nhỏ nên không dám đào quá sâu. Ngoài dành ra mấy khoảnh đất trồng các loại cây ăn trái khác loại, nhà họ Trần còn chia liếp trồng các loại nông sản và chia luống trồng hoa bán dịp lễ, Tết. Trong vườn lắp những cây đèn điện có gắn tấm pin Mặt Trời nên không sợ tốn tiền điện, cứ hễ trời chập tối là chúng tự động thắp sáng.
Trần Cảnh Chiêu trỏ tay về phía căn nhà mát nằm sau luống hoa cúc vàng. Căn nhà không có vách, bốn bề gió thổi lồng lộng; hàng cột chịu lực và nâng đỡ mái nhà đổ bê-tông rất cứng chắc, mỗi cây cột đều được chạm thạch cao tinh xảo. Trong nhà có đặt một bộ bàn ghế đẽo từ cây gỗ sang quý, chỗ ngồi đủ cho mười hai người. Những chò hoa treo dọc trên mép trần trông hết sức tươi tắn và vui mắt.
Hai người đều chọn chỗ ngồi có lưng tựa để đỡ đau lưng. Chủ nhà không muốn bật đèn điện, khách cũng chẳng ý kiến ý cò, nên cả hai chấp nhận ngồi chuyện trò trong không gian tù mù, tăm tối. Mấy ngọn đèn vườn ở xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562370/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.