Hiểu Ngụy đi trên đường về nhà như mọi khi, bắt đúng hai trạm xe buýt mới tới nơi. Đã tối rồi nên không đông đúc như buổi sáng nữa. Mỗi sáng đi làm dù đông hay vắng, Hiểu Ngụy đều đứng ngay sát cửa, tránh việc ai muốn cậu nhường chỗ mà bản thân không nghe thấy. Thỉnh thoảng vẫn có người vỗ vai cậu nhờ nhắc đến tuyến tiếp theo thì gọi họ, những người như vậy nhờ xong thường ngủ gục luôn. Hiểu Ngụy tính tình tốt bụng, dù bị quá tuyến của mình vẫn ngoan ngoãn ngồi lại nhắc họ.
/Hiểu Chúc/
Vừa xuống bến xe đã có em trai chờ sẵn, y giống anh trai mình y đúc, không biết có phải vừa rồi lại phát bệnh không mà ai cũng ngồi cách xa như vậy.
"Anh, anh"
Hiểu Chúc cười méo mó, khuôn mặt điển trai trông đáng thương hơn bao giờ hết. Tự nhiên y cứ co giật phần cổ, lắc đầu liên tục, cứ nói lung tung cái gì đấy, rồi định đánh vào đầu mình tiếp.
"Đừng, đừng"
Hiểu Ngụy nhẹ nhàng nắm lấy tay y, ôm vào lòng rồi dỗ dành, tuy không thể nói trơn tru từng từ, nhưng Hiểu Chúc chỉ cần có vậy thôi.
Hai anh em nắm tay nhau trở về nhà, Hiểu Chúc đã dọn dẹp rất sạch sẽ rồi. Cậu sẽ tranh thủ đi làm nóng cơm để hai anh em ăn bây giờ.
"Có gì ăn được không?"
Hiểu Ngụy tí lại hét lên khi bố lù lù xuất hiện từ phía sau, ông và em trai liền cười hề hề khi thấy cậu giật mình.
/Bố, con chưa có lương đâu/
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-banh-dau-tay/2790608/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.