Kể từ nay không nghĩ đến nữa. Vợ chồng Vưu tẩu tử và mọi người trở về là một việc đại hỷ trong hẻm, đáng lẽ phải ăn mừng nhưng dáng vẻ của phu thê họ thực sự quá thê thảm. Trên đường đón người về, Du thẩm tử sờ vào cánh tay vốn đã thon gầy của Vưu tẩu tử, sờ đến mức lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy sờ được một lớp da mỏng dán vào xương. Cho dù là hàng xóm muốn mở tiệc tẩy trần hay yến tiệc ân thưởng của triều đình, sau khi nhìn thấy những người trở về đều tinh tế hoãn lại, trước tiên để mọi người tịnh dưỡng cho tốt. Đón phu thê Vưu tẩu tử về, mọi người dùng lá ngải quét khắp người họ một lượt, lại mời Viêm đạo sĩ của đạo quán đến tụng vài câu kinh văn không ai hiểu được rồi vây quhắn hai người đốt phù vàng, cuối cùng lẩm bẩm những lời như bách bệnh tiêu tan, bình an vô sự, hai vợ chồng cuối cùng cũng trở về ngôi nhà đã xa cách nửa năm. Vưu tẩu tử dắt Mạt Lị vừa bước vào cửa, nụ cười vui vẻ trên môi liền cứng đờ, lông mày cũng nhíu chặt lại. Trong sân, hoa cỏ không người cắt tỉa mọc lởm chởm; góc tường tro than tích thành một đống, bên cạnh tường gần vại nước còn mọc rêu mốc. Rêu xhắn trong kẽ gạch lát cũng chưa cạo sạch. Hành lang, xà nhà, giấy cửa sổ và kẽ hở khung cửa sổ tất cả đều bám bụi! Bụi! Vào nhà nhìn xem, quần áo của Mạt Lị cũng vậy, thế mà chưa được gấp thành khối đậu phụ ngăn nắp cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4676494/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.