Sao người của Quốc Tử Giám lại có nhiều thứ lặt vặt như vậy! Trong phòng thi chật chội vô cùng, một dãy ngăn gỗ hẹp, ba mặt có tấm chắn, chỉ chừa lại một mặt có một tấm gỗ làm bàn. Thí sinh đều phải quay mặt ra hành lang để làm bài, không được che đậy. Phòng của Khang Hoa lại nằm trong góc phía bắc. Ban đêm gió lùa có thể làm mái nhà vang lên tiếng kêu. Ngăn nhỏ này vốn đã không thoáng khí, trong không khí luôn có mùi mực, mùi mốc của gỗ, lại còn có mùi chân hôi của ai đó ở phòng bên cạnh khiến Khang Hoa đêm qua mơ thấy mình rơi vào một cái hũ dưa muối bị hỏng. Bây giờ đã đến giờ ăn, mùi hương xung quanh lại càng hỗn tạp và khó chịu hơn. Phần lớn là mùi mì ăn liền các loại, Khang Hoa cũng đang đợi ăn thứ này. Mặc dù ăn nhiều mì ăn liền cũng thấy ngán và khát nước nhưng dù sao cũng tốt hơn là gặm bánh khô cứng ngắc. Khang Hoa tuy miệng chê nhưng trong hành lý cũng mang theo bảy tám gói mỳ và ba loại nước sốt. Nếu mọi người đều ăn giống nhau, Khang Hoa sẽ không để ý đến người ở chếch đối diện. Nhưng học trò đó thật sự quá nổi bật. Trong dãy phòng thi của Khang Hoa chỉ có hắn mặc đại sam ống tay rộng của Quốc Tử Giám. Vốn đã khiến người ta ghen tị, bởi ở Biện Kinh chỉ có học trò Quốc Tử Giám mới có thể mặc trang phục giống như quan lại, cho dù là con cái nhà quan chức nhỏ nhất. Đây là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667613/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.