Nàng như ánh dương rực rỡ, nhiệt liệt ôm lấy cuộc sống, tựa như vạn vật đang sinh sôi. Quả như lời Lâm Văn An nói, sau khi trời tối, người đi lại trong hẻm dần thưa thớt, đám học sinh Nam Trai đang la hét như quỷ cũng im lặng, không còn ai qua lại nữa. Tấm “biển quảng cáo khổng lồ” mà Diêu Như Ý nhờ Lâm Văn An viết đã hoàn thành và đang được phơi khô. Nàng giơ đèn dầu lên, ngắm nghía mấy lượt từ phải sang trái, vô cùng hài lòng. Tấm biển quảng cáo phiên bản KFC này không viết trên giấy, mà là một loại lụa sáp phấn, thường dùng để vẽ thư pháp, giá đắt hơn giấy Tuyên Thành thông thường vài lần, nhưng loại vải này khi đóng bên ngoài mới chịu được gió thổi mưa rơi, không dễ hỏng. Để kiếm tiền, Diêu Như Ý chỉ cắn răng mua một cuộn như vậy, nhiều hơn nửa thước cũng không có tiền mua thêm, vì thế mới nhờ Lâm Văn An viết giúp. Chỉ có một cơ hội duy nhất, không được sai một chữ. May mắn thay, Lâm Văn An không hổ danh là người đỗ tiến sĩ năm mười bảy tuổi, người ổn, tâm ổn, tay ổn, đôi khi Diêu Như Ý mới nói được nửa câu, hắn đã hiểu ý, cầm bút viết ngay; có lúc Diêu Như Ý luyên thuyên nói cả một tràng dài, Lâm Văn An lại có thể nhớ hết, còn giúp nàng sắp xếp thứ tự ưu tiên, cầm bút viết từng chữ như ngọc, không sai một ly. Nhìn mà Diêu Như Ý dựa vào bàn thán phục không thôi, thậm chí còn lén lút ước với ông trời: Ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667550/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.