“Nương ơi, con cũng muốn ăn.” Diêu Như Ý tựa vào bức tường gạch xám ở đầu ngõ, khoác trên vai chiếc túi vải vụn nhuộm xanh tự may, đang thẫn thờ suy nghĩ. Chiếc túi ấy rất đơn giản, chỉ có một quai đeo và dây rút miệng. Kỹ thuật thêu thùa của nguyên chủ thì rất tốt, nhưng Diêu Như Ý chỉ tiếp nhận được ký ức một cách mơ hồ, chứ đừng nói tới mấy kỹ năng tinh xảo ấy, giờ nàng chỉ có thể dựa vào chút ký ức cơ bắp còn sót lại trên thân thể này mà xoay xở. Tuy vậy, bản thân nàng cũng biết khâu vá. Không đi học thì những kỹ năng sinh tồn như khâu vá, đan móc đều là cơ bản. Nàng còn từng học đan móc len để làm túi nữa cơ. Nhớ hồi đó là học từ bác trai người Hà Nam trong phòng bệnh, về sau đan đến mức nghiện luôn. Vậy nên khâu một cái túi vải đựng đồ mang theo bên người với nàng thì dễ như trở bàn tay. Vì hôm nay ra ngoài, nàng đã bỏ sẵn vào túi bốn, năm quả trứng trà và mấy miếng bánh đường đỏ, dự định mang theo để cùng Trình nương tử ăn dọc đường cho đỡ đói. Lúc này, nàng đang cúi đầu đếm lại, sợ lấy thiếu. Đúng lúc nàng cúi đầu, phía sau vang lên một tràng cười sang sảng, đậm chất mấy “bà thím” trung niên, to gan không ngại ai cả. “Khà khà khà,” “hơ hơ hơ,” “khặc khặc khặc,” “hí hí hí.” Mấy tiếng cười còn khá phong phú. Thì ra nhiều người cùng đi thế… Diêu Như Ý ngoảnh đầu lại nhìn. Trình nương tử khoác tay Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667529/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.